
i thuyết phục cô thêm nữa không?”
“Nếu ông đang nghiêm túc về chuyện này thì làm ơn, hãy làm điều đó đi!”
“Lạy chúa, họ không hề đùa khi nói rằng cô là một kẻ cứng đầu.” Hodges làu bàu. “Thôi được, tôi sẽ nói cho cô biết những điểm quan trọng và yếu tố đã thuyết phục tôi nhất khi đội điều tra về lai lịch của các ứng viên xem có phù hợp với công việc hay không. Cô có thành tích thụ lý các vụ án tốt nhất trong quận. Các thẩm phán, đúng, chúng tôi đã nói chuyện với các thẩm phán, họ nói cô không sợ hãi điều gì và rất kiên định trong phòng xử án. Sau Briggs, thú thật, đó chính là thứ mà văn phòng này cần. Cô có một tiểu sử tốt: cô xuất thân từ dân lao động, cô đã trả qua trường luật, bố cô chết một cách anh hùng như một người thi hành công lý và các phương tiện thông tin đại chúng đã nghĩ rằng cô có đủ dũng khí và sự cứng cỏi khi vượt qua những khó khăn trong vụ Lombard. Nhưng điều thuyết phục tôi nhất, Cameron và tôi biết cô rất khiêm tốn và không muốn gây chú ý về việc này, đó là theo yêu cầu của chính ngài Tổng thư kí Bộ tư pháp, cô đang tạm thời quản lý văn phòng này từ khi Silas ra đi. Xét thấy cô vẫn chưa biến nó thành tro tàn, tôi nghĩ bản thân sẽ cho cô cơ hội thử sức với công việc đó… Trừ khi cô không muốn nó.”
Cameron thấy xốn xang. Lạy chúa, điều này là sự thật. Không cần phải thuyết phục cô thêm nữa. “Tôi sẽ rất lấy làm vinh dự khi được trở thành ứng cử viên cho vị trí đó, ngài Thượng nghị sĩ ạ.”
Hodges trông nhẹ nhõm hẳn đi. “Tốt. Phù…Tôi phải thú thực với cô là chúng tôi không có nhiều phương án dự phòng. Thật ra, mồ hôi của tôi đang túa ra dưới áo khoác vì hồi hộp.”
Cameron cười. “Tôi sẽ cố gắng bớt khó tính hơn trong tương lai.”
Hodges mỉm cười một cách ấm áp khi ông bắt tay cô. “Cô hãy làm chính xác những gì mà cô thấy phù hợp, Cameron.”
Họ đứng dậy khỏi ghế và bước ra phía cửa cùng nhau. “Thật thú vị khi ngài nhắc tới điều đó, ngài Thượng nghị sĩ… Vì tôi hi vọng ngài hiểu rằng, khác với Silas, tôi không định chỉ đơn thuần làm bù nhìn ở cái vị trí này. Tôi chủ định sẽ tiếp tục thụ lý các vụ án.”
“Với thành tích của cô, cô có thể thụ lý bất cứ vụ nào cô muốn. Chỉ cấn đảm bảo cô luôn thắng là được.”
Với một cái nháy mắt, Hodges mở cửa và gật đầu với vệ sĩ của ông bên ngoài.
Cameron nhìn họ rời đi. Cô đứng một mình trong văn phòng của Silas, cố gắng định thần lại về việc có khả năng rất lớn đây sẽ trở thành văn phòng của cô trong tương lai không xa.
Luật sư liên bang Cameron Lynde. Nghe có vẻ thú vị đó chứ.
Với một nụ cười rạng rỡ, cô quay trở lại chỗ sẽ sớm trở thành văn phòng cũ của cô nhanh nhất có thể trên đôi giày cao chín phân. Ngay khi tới đó, cô đóng cửa lại để có không gian riêng, sau đó ngồi xuống bàn và nhấc điện thoại lên.
Jack là người đầu tiên cô gọi, tất nhiên cô sẽ nói với anh tất cả. Khi báo xong tin cho anh, nghe giọng anh, cô có thể đoán được anh đang cười ở đầu dây bên kia.
“Xin chúc mừng, luật sư!” Jack nói. “Em xứng đáng với điều đó.”
Cô có thể nhận ra anh đang che giấu điều gì đó. “Anh biết trước rồi, đúng không?”
Jack cười phá lên. “Được rồi, đúng là anh đã biết. Davis đã để lộ ra việc có hai đặc vụ trong văn phòng bọn anh được giao nhiệm vụ điều tra thông tin cá nhân của em. Anh đã đặt chỗ cho mọi tối trong tuần này tại Spiaggia và chờ đợi Hodges báo tin với em. Anh nghĩ là cuối cùng em cũng sẽ ăn tối ở đó và đây là một lí do hoàn hảo.”
Một người đàn ông không thể tin nổi, vừa ngọt ngào vừa tinh quái. “Em vẫn đang cố gắng để quyết định xem nên cảm thấy thế nào về việc anh biết chuyện này trước cả em.”
“Đừng thất vọng.” Jack nói. “Sự thật là anh đã rất tự hào về em những ngày qua và cố gắng để không làm thay đổi mức độ hào hứng của em về chuyện này. Nói cho em nghe, anh gần như biết tất cả mọi thứ. Em nên làm quen dần với điều đó đi.”
“Và với sự lưu ý đó, em chuẩn bị cúp máy đây.” Cameron nói.
“Kết thúc nhanh với anh để gọi cho Collin tiếp hả?” Jack trêu chọc.
“Không!” Cô đáp một cách dứt khoát. Chết tiệt, đúng là anh ấy biết mọi thứ!
Và hai tuần sau đó, họ có một sự kiện khác để ăn mừng. Cái này thì Jack không mấy hào hứng.
“Chúc mừng sinh nhật anh, Jack.” Cameron nói khi họ cùng ngồi xuống một cái bàn trong quán bar để chờ. Cô đã đưa anh tới nhà hàng Socca chiều hôm đó, một quán rượu nhỏ chỉ cách nhà cô vài khu phố.
“Ba mươi lăm tuổi. Em nghĩ điều đó xứng đáng nhận được một hoặc hai món quà.”
Jack nhăn trán. “Cameron, anh đã nói với em rồi, đừng mua gì cho anh cả.”
“Thôi mà, em nghĩ đó là một trong những chuỗi yêu cầu dường như vô tận của anh mà em định sẽ phớt lờ.” Cô kéo hai chiếc phong bì ra khỏi ví và đặt chúng xuống bàn trước mặt anh. Một cái lớn và dày khoảng hai phẩy năm centimet, một cái nhỏ hơn nhưng hình như đang có vật gì đó bên trong. “Anh chọn đi!”
Jack chọn cái phong bì lớn hơn.
“Một lựa chọn tốt!” Cameron nói.
Jack mở chiếc phong bì ra và tìm thấy một tập tài liệu khá dày. Anh kéo chúng ra và lật ngược lại. Tên của tập tài liệu hiện rõ mồn một trước mắt anh.
“HỢP CHỦNG QUỐC HOA KÌ VỀ VỤ ROBERTO MAR