
chằm một cách bối rối khi thấy cửa đã mở rồi.
“Ồ… Bây giờ thì tôi nghĩ là cô thực sự không nên ở đây một mình.” Jack nói.
Mặc dù đã thoát rồi nhưng Cameron vẫn thấy không hề hấn gì khi ném một cái nhìn khó chịu. “Tôi sẽ gọi Collin.” Rồi cô bước vào nhà và đóng rầm cửa trước mặt anh.
Thế đấy! Vậy là có một gã Collin nào đó.
Jack kiểm tra nhanh chóng để đảm bảo ngôi nhà được an toàn. Sau đó, anh đi về phía chiếc xe và nhảy vào trong.
Wilkins giúp Jack mở cửa xe và hỏi: “Thế nào?”
“Chúng ta đi được rồi!”
“Anh có chắc chúng ta nên rời đi và để cô ấy lại một mình không?”
“Cô ấy sẽ gọi cho Collin.”
“Ồ, thật nhẹ nhõm. Thế Collin là ai?”
Jack nhún vai. “Chúa mới biết được. Bây giờ cô ta chẳng liên quan gì tới tôi mà là vấn đề của anh ta.”
“Ồ, nghe có vẻ hơi gay gắt đấy!”
“Thật ra, tôi đã định gay gắt hơn nữa cơ, nhưng có lẽ tôi nên dừng trò chơi của mình ở đây!” Jack đáp. “Một đêm thật dài. Đừng quên cà phê trên đường quay lại văn phòng đấy nhé!”
Wilkins cười thích thú trong khi khởi động xe. “Anh biết không, tôi nghĩ sẽ học được nhiều từ anh đấy, Jack ạ.”
Jack không hoàn toàn biết điều ấy là do đâu. Nhưng dĩ nhiên là Wilkins rất chân thành. “Cám ơn.”
“Anh rất thẳng thắn, tôi tôn trọng điều đó. Và tôi cá là anh cũng coi trọng điều đó ở người khác.”
À… Bây giờ thì anh có thể hiểu điều này sẽ đi đến đâu. “Nếu có điều gì anh muốn nói thì cứ nói ra, Wilkins ạ.”
Wilkins dừng xe ở ngã tư. “Vấn đề của anh với cô ấy là việc của anh. Tôi chỉ muốn nghe anh nói rằng những vấn đề ấy sẽ không ảnh hưởng đến cách chúng ta xử lí vụ này.”
“Sẽ không đâu.”
“Tốt! Nếu cá nhân tôi thắc mắc, anh có định gắt gỏng và lầm lì giống như mỗi lần nhắc đến tên cô ấy không?”
Jack quan sát cộng sự của mình trong yên lặng.
Wilkins mỉm cười. “Thế là tôi nói trúng rồi, phải không?”
“Lỗi chung của tân binh. Thắc mắc quá nhiều.”
“Tôi sẽ cố khắc phục.”
“Thế thì hãy đảm bảo là anh sẽ làm được.” Jack quay người lại và nhìn qua cửa sổ, ngắm nhìn khung cảnh quen thuộc mà anh đã không được thấy kể từ khi rời Chicago cách đây ba năm. Một lát sau, anh phá vỡ sự im lặng, “Và một điều nữa anh không nên nói cho nhân chứng biết về việc quắc mắt nhìn. Nó sẽ không còn tác dụng nữa.”
“Hóa ra, anh cố tình làm vậy à?”
“Ồ, tôi đã luyện tập kĩ năng này nhiều năm.”
Mắt Wilkins rời khỏi làn đường, chuyển sang nhìn chằm chằm vào Jack, tỏ rõ sự ngạc nhiên. “Đấy có phải là một lời nói đùa không?”
“Không. Hãy tập trung vào việc lái xe đi, tân binh ạ. Bởi vì tôi sẽ nổi khùng nếu anh đâm chiếc xe này vào đâu đó trước khi tôi được uống cà phê đấy.” “Mình vẫn không thể tin nổi là cậu đã không gọi ai trong số chúng mình từ khách sạn cả.”
Từ giọng của Collin, Cameron có thể nhận thấy rằng cậu bạn này đang lưỡng lự giữa việc quan tâm đến cô sau những sự kiện đêm hôm trước và tức giận vì đó là lần đầu tiên cậu ta nghe về những chuyện này.
Để bào chữa cho mình, sau khi Jack và Wilkins thả cô xuống trước nhà, kế hoạch đầu tiên của cô là gọi cho cả Collin và Amy. Ba người họ là bạn từ khi học đại học và thường thì cô kể cho họ mọi chuyện. Nhưng rồi cô nhớ ra là hôm nay đang là thứ Bảy, điều đó có nghĩa là Collin đang làm việc còn Amy thì đang ngập đầu với những việc liên quan đến đám cưới, vì chỉ còn hai tuần nữa là đến ngày trọng đại của cô ấy rồi. Vì thế thay vì gọi cho họ, Cameron gửi tin nhắn hỏi họ xem họ có muốn gặp nhau và ăn tối ở Frasca hôm đó không? Sau đó, cô bò vào giường và ngủ như bất tỉnh trong sáu tiếng liền.
Ở nhà hàng, ngay khi nữ tiếp viên xếp chỗ cho ba người, Cameron bắt đầu kể cho Collin và Amy nghe về những việc đã xảy ra vào tối hôm trước (tất nhiên là cô bỏ qua chi tiết về sự liên quan đến Thượng nghị sĩ Hodges vì FBI đang giữ kín thông tin này). Từ bên kia bàn, cô quan sát thấy Collin ngày càng bị kích động khi câu chuyện tiến triển. Và cách đây vài phút thôi, anh lại luồn tay qua ngực – một cử chỉ thường thấy ở anh khi phải trải qua việc gì làm anh khó chịu.
Ngồi bên trái Cameron là Amy, vẫn sành điệu như mọi khi trong bộ váy bó sát người và mái tóc vàng óng dài ngang vai được cắt thành lọn góc cạnh. Amy đáp lại với vẻ điềm tĩnh mà Collin không có được: “Có vẻ như cậu đã có một đêm khá căng thẳng, Cameron ạ. Lẽ ra cậu không nên trải qua tất cả những chuyện ấy một mình.”
Cameron nói với Collin, “Lẽ ra tớ đã gọi nếu như FBI không hạn chế cuộc gọi của tớ.” Cô quay sang phía Amy, “Đúng, quả là một đêm cực kì căng thẳng. Cám ơn cậu, Amy ạ, vì đã lo lắng cho tớ.” Cô với lấy cốc rượu, nhưng Collin lại vươn tay ra và nắm lấy tay cô.
“Dừng lại… Cậu biết tớ cũng lo lắng mà.”
Cameron liếc nhìn anh nhưng không rút tay ra. “Vậ