
sao?
Đối với người trong triều, ta chưa bao giờ tìm hiểu kĩ lắm,
mặc dù biết danh hào của bọn họ, nhưng cũng không rõ ràng lắm đối phương rốt cuộc là một người như thế nào, có lẽ vì thế cho nên lúc trước ta
không có biện pháp gì để nhìn thấu Cơ Lưu Tiêu.
Trầm mặc một lúc lâu, ta gật đầu nói: “Được, ta đáp ứng
ngươi. Bất quá Cẩm Hoàng, ta cho tới bây giờ cũng không cho rằng ngươi
sẽ trả thù ta, cho nên lúc này ta đáp ứng ngươi, cũng chỉ là vì ta coi
ngươi như bằng hữu của ta”
“Bằng hữu sao?” ” nàng thì thào tự nói
“Đúng vậy, bằng hữu. . . .” Ta kiên định nói.
Nàng ngẩng đầu lên, nhìn thẳng ta “Liễu Lăng, ta nhưng là đã từng lợi dụng ngươi.”
Ta mỉm cười “Cẩm Hoàng, vậy là ngươi cũng quá coi thường Liễu Lăng ta rồi, một lần đó, là ta cam tâm tình nguyện bị ngươi lợi dụng.
Ta tuy rằng không thể chân chính biết tất cả mọi chuyện, nhưng như vậy
cũng không phải là mọi chuyện ta đều mơ hồ không hiểu rõ.”
Nàng cười, dịu dàng như ánh trăng mùa thu “Liễu Lăng, cùng
ngươi ở chung càng lâu, ta liền phát giác chính mình càng ngày càng là
thích ngươi.”
“Tiểu Hoàng, thì ra ngươi đánh giá ta cao như vậy a~.” trong nháy mắt ta nhìn thẳng vào nàng, mang theo vài phần trêu tức.
Nàng thế nhưng cũng chỉ cười mà không nói, không còn thấy sự
sự thanh cao, ngạo nghễ cùng hờ hững của ngày thường, con người nàng bắt đầu cảm thấy đang dần dần trở nên nhu hòa hơn.
Chúng ta trong lúc đó, có rất nhiều việc không có nói rõ, nhưng là cả hai chúng ta lại ăn ý không chạm đến.
Có lẽ đợi đến thời điểm nhất định, tất cả đều sẽ thoát phá ra như nước sông chảy cuồn cuộn.
**********
Đúng dịp chiến hậu phủ đang tuyển thị nữ, ta liền nhân cơ hội này đến ghi danh dự tuyển.
Có phải là do Cẩm Hoàng đã sớm biết tin tức này, cho nên mới nói với ta như thế?
Một đường đi nhanh, chỉ sợ chậm chân sẽ có người tranh mất.
Chính là khi ta đến Chiến Hậu phủ, lại phát giác nơi đó cũng
không có náo nhiệt như trong tưởng tượng của ta, ngược lại có vẻ vắng
vẻ, chỉ có mấy người đứng thập thò ở xa xa phía đối diện, muốn nghĩ tiến lên lại không dám.
“Có phải nơi này đang tuyển thị nữ hay không?” ta hỏi một người có bộ dáng giống quản gia đang đứng ở bên cạnh.
Hắn đánh giá ta từ trên xuống dưới một phen, mới cười nói: “Đúng vậy. Cô nương muốn tuyển dụng sao? …
Hắn tươi cười thực sáng lạn, nhưng là ta lại cảm thấy có vài
phần không thích hợp, chính là không đúng chỗ nào ta cũng không thể lý
giải rõ được.
Ta vô ý thức gật gật đầu.”Đúng vậy.”
“Có phải là ngươi. . . .” Ta còn chưa nói hết, hắn liền mở miệng nói: “Theo ta đi vào.”
Không thể nào? Sao lại có thể dễ dàng như vậy được?
Chẳng lẽ là Cẩm Hoàng đã an bài tốt từ trước rồi sao?
Vì thế ta cũng không có nghĩ nhiều. Một đường đi theo quản gia kia đi vào trong phủ.
“Cô nương là người nơi khác đến đây.” Quản gia thoạt nhìn rất là thân thiết, vẻ mặt luôn luôn mang theo nụ cười tủm tỉm.
“A, quản gia thúc thúc làm sao mà biết được, thật là lợi hại
nha~” ta ra vẻ ngây thơ nhìn hắn, liền coi như là một cô gái không hiểu
thế sự.
Nếu tính ở lại Chiến Hậu phủ, ta tự nhiên không thể đắc tội với quản gia, khi tất yếu, ta còn có thể trông cậy vào hắn.
Quản gia cười nhìn ta, nhưng cũng không nói gì thêm, chính là đem ta đến một căn phòng nhỏ ở trong một tiểu viện.
“Cô nương hãy ở trong này nghỉ ngơi một đêm trước. Chờ ngày
mai ta lại đến an bài chức vụ cho cô nương.” Quản gia rất là hiền lành.
Làm cho lòng ta càng ngày càng xác định. Quản gia này nhất
định có quan hệ gì đó với Cẩm Hoàng, bằng không làm gì hắn lại khách khí như vậy đối với một nữ tử đến phủ để làm thị nữ cơ chứ.
Nghĩ đến đây, ta không khỏi nở một nụ cười “Cảm ơn Quản gia
thúc thúc, nhưng ta đây có thể đi về thu thập một chút đồ đạc, ngày mai
lại quay lại có được không?”
Ta tự nhiên còn phải trở về cùng Cẩm Hoàng làm rõ ràng chuyện này đã.
Quản gia mang theo vài phần khó xử, nhìn ta nói: “Theo như quy củ, một khi đã vào phủ thì không nên tùy tiện đi ra ngoài “
“Nhưng là ta thật sự cần phải đi về một chuyến.” mở to một đôi mắt long lanh, ta vô tội nhìn hắn.
Đến cuối cùng, hắn vẫn là đáp ứng ta, nhưng lại dặn dò “Ngày mai nhất định phải vào phủ sớm một chút.”
Ta miệng đầy đáp ứng, sau đó liền về tới Mặc Minh cư, muốn
tìm Cẩm Hoàng để hỏi cho rõ, chính là thị nữ của Cẩm Hoàng lại nói cho
ta biết, Cẩm Hoàng có việc đi ra ngoài, ngày mai mới có thể trở về.
Cho nên ta cuối cùng không thể tìm hiểu được, quản gia kia rốt cuộc có phải là người của Cẩm Hoàng hay không?
Ta tự nhiên cũng không thể trực tiếp đến hỏi hắn.
Sáng sớm hôm sau, ta liền đúng hạn về tới Chiến Hậu phủ, quản gia vừa thấy ta, lại nở nụ cười sáng lạn, cười tủm tỉm vuốt đầu ta:
“Nha đầu, tên gọi là gì?”
“Tiểu Cẩm.” Ta cười trả lời. Nếu là Cẩm Hoàng bảo ta đến, ta tự nhiên cũng nên sử dụng tên của nàng là tốt nhất.
“Cẩm nha đầu, ta vừa nhìn thấy ngươi, liền cảm thấy chúng ta
đúng là có duyên, ngươi có muốn quản gia thúc thúc an bài cho ngươi một
công việc thật thoải mái hay không?” quản gia cười nói.
Ta là một người lười, còn chưa từng phải hầu hạ