Polly po-cket
Độc Chiếm

Độc Chiếm

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 322634

Bình chọn: 9.00/10/263 lượt.

ủ ngon nhé...vợ!!

Thấy Cát Vũ mềm nhũn trong vòng tay mình mà Nhân Mĩ không khỏi hoảng

hốt. Máu đang lan sang cả người cô. Bọn người cầm thú kia đã phóng xe đi tự lúc nào. Sẽ không có ai đưa anh ấy đi bệnh viện. Phải làm sao đây?

Nhân Mĩ liền cởi chiếc cardigan của mình và bít vào miệng vết thương.

Máu sẽ bớt chảy ra thôi. Nước mắt cô giàn giụa trên má. Cô ôm chặt Cát

vũ trong tay.

- Anh Vũ! Chỉ cần anh sống thì em nhất định sẽ nghe lời anh, nhất định

sẽ không chạy trốn khỏi anh nữa. Chỉ cần anh sống thì em sẽ làm tất cả

cho anh, chỉ cần anh sống thì em sẽ không bao giờ ghét anh cho dù anh có dày vò em. Chỉ cần anh sống thì em sẽ yêu anh. Tỉnh lại đi anh.

Bầu trời mây đên vần vũ trùng hợp đến tự nhiên. Nhân Mĩ ôm Cát Vũ trong

trạng thái hoảng loạn toàn phần. Cô ôm chặt như sợ sinh mạng của anh sẽ

tan biến mãi mãi. Bây giờ cô đã thấy rồi, đã thấy anh là người tốt với

cô trên thế giới này mà không ai bằng rồi. Vậy tại sao anh vẫn chưa tỉnh lại? Trái tim cô như không còn lành lặn sau khi nhát dao đó đâm vào

bụng anh ấy. Lần đầu tiên cô cảm thấy mình đau như thế nào khi cảm nhận

được Cát Vũ sắp rời xa cô. Sao lúc đứng giữa bờ vực thẳm, nơi sự sống và cái chết chỉ cách nhau một bước chân thì con người ta mới nhận ra những gì đang ẩn giấu nơi con tim kia. Sao đến lúc đấy người ta mới biết hối

hận?

Vừa lúc đó, Kiên cũng tới. Kéo theo những tia hi vọng khiến Nhân Mĩ hét lớn:

- Hãy cứu anh ấy. Nhanh lên! Nhân Mĩ, Kiên cùng mầy người nữa nhanh chóng đưa Cát vũ đến bệnh viện. Nhân

Mĩ mặt mày trắng bệch có lẽ là tâm lí quá sợ hãi, vì thế mà Kiên cũng

chẳng muốn hỏi gì cả.

Máu nơi miệng vết thương vẫn không ngừng trào ra khiến Nhân Mĩ hoảng

hốt. Tại sao lại chảy nhiều như thế chứ? Anh ấy liệu có mất máu quá mà

chết không?

- Còn bao nhiêu lâu nữa là đến bệnh viện?

Kiên quay sang trả lời:

- Sắp rồi. Đại tỉ bình tĩnh một chút.

Rồi Kiên quay sang vẻ trầm mặc. Hai con người ngốc nghếch này sao cứ mãi đuổi nhau như thế? Họ không dày vò lẫn nhau thì không chịu được hay

sao? Cát Vũ thì là một con người thích hành động nhiều hơn lời nói. Anh

lúc nào cũng muốn người ta hiểu mình nhưng lại không biết cách thể hiện. Những hành động của anh chỉ làm cho người ta ghét nhiều hơn là hiểu

thành ý của anh. Nhưng có lẽ hôm nay anh ấy đã hành động đúng. Bảo vệ

được người con gái mình yêu, chỉ tiếc là anh ấy không bảo vệ được tâm

hồn cô ấy, khiến cô ấy sợ hãi.

Còn Nhân Mĩ thì sao? Cô nàng này so với những hành động của Cát Vũ thì

hoàn toàn "miễn kháng". Nhân Mĩ không thể hiểu được những hành động của

Cát Vũ, cô ấy chỉ nghĩ rằng Cát Vũ vì ghét cô mà làm như vậy. Và cô chỉ

cần thoát khỏi Cát vũ là sẽ bình yên. Nhưng Nhân Mĩ đâu biết, thứ cô

đang cố chạy trốn giống như "bảo tháp" của Lí Tịnh. Càng vùng vẫy thì nó càng thít chặt.

Cát Vũ được đưa ngay vào phòng cấp cứu.

Kiên nhìn bộ váy màu trắng loang lổ toàn những vệt máu của Nhân Mĩ mà

không khỏi xót xa. Nếu hôm nay người bị nhát giao đó đâm là cậu thì sao? Cô ấy có ôm cậu vào lòng mà khóc hết nước mắt như thế này không? Và tự

hỏi mình, nếu hôm nay người đứng chịu nạn cùng cô ấy là cậu thì cậu có

bảo toàn sự bình yên cho Nhân Mĩ một cách vẹn toàn như thế này không?

- Bác sĩ! Anh ấy có sao không? Có chết được không?

Ông bác sĩ mặc bộ đồ màu xanh bước ra khỏi phòng cấp cứu. Khuôn mặt hiện rõ vẻ mệt mỏi. Với những tình huống hỏi dồn dập thế này ông cũng đã gặp rất nhiều nên cũng rất bình tĩnh trả lời Nhân Mĩ:

- Hiện chưa nói được gì nhiều. Chúng tôi đang cố gắng hết sức. Nếu lúc

nãy cô chậm trễ một chút thì e là đã không cứu được rồi. Cậu ấy mất máu

quá nhiều.

Nhân Mĩ vội vàng quả quyết:

- Vậy lấy máu tôi đi.

- Cô gái này thật là...Cô học đại học đúng không? Nếu học mà sao không biết gì thế?

Truyền máu thì cũng cần những người trùng nhóm máu nhau mới truyền được chứ?

Nhân Mĩ vẫn quả quyết:

- Tôi biết. Tôi nhóm máu O. Có thể truyền được.

Bác Sĩ nhìn Nhân Mĩ rồi thở dài:

- Xem ra cô cũng hiểu biết nhưng cô gầy như thế này...Sẽ không sao chứ?

Nhân Mĩ chưa kịp trả lời thì Kiên đã chạy đến kéo cô ra và nói với ông bác sĩ:

- Bác sĩ. Lấy máu của tôi. Tôi trùng nhóm máu với anh ấy.

Nhân Mĩ vội vàng lắc đầu:

- Không được!

- Đại tỉ. Nếu bây giờ tỉ vì truyền máu mà cũng nằm viện nốt thì tôi biết ăn nói sao với đại ca? - rồi cậu quay ra nói với ông bác sĩ - Lấy máu

của tôi đi.

Nhân Mĩ đành chịu thua.

Ông bác sĩ gật đầu nói:

- Đi theo tôi!

Nhân Mĩ ngồi lại hàng ghế ở hành lang. Mùi thuốc tẩy trùng hòa với không gian tĩnh mịch của bệnh viện càng khiến cho Nhân Mĩ cảm thấy nơi đây

thật lạnh lẽo và đầy đau thương. Cô bặm môi lại. Ngồi nghĩ về tất cả

những gì đã trải qua giữa cô và Cát Vũ. Năm 6 tuổi, bị anh ấy lôi xuống

dòng suối nhỏ khiến cảm lạnh cấp độ nặng. Tiếp theo đó là chiếc xe đạp

bị anh ấy tháo mất xích. Bài thực hành môn kĩ thuật cũng bị anh ấy ăn

cắp khiến cô bị 0 điểm... Cô chuyển nhà đi rồi. Thực ra thì cũng chẳng

khấm khá hơn chỗ ở cũ là mấy. Nơi xóm ngày xưa ít ra vẫn còn bạn bè, Cát vũ dù có đáng ghét thì thường vẫn ma