Disneyland 1972 Love the old s
Độc Chiếm Hoa Khôi

Độc Chiếm Hoa Khôi

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 323882

Bình chọn: 10.00/10/388 lượt.

nào. Đợi cho người Cát Linh đi hết, Văn Thực mới đem số tiền bán quýt ra đếm, tất cả được hơn một ngàn đồng, mừng quá

đến ngỡ ngàng cả người. Bọn đi thuyền mua bán xong trở lại thấy Văn Thực kể như vậy đều bảo rằng “anh chàng đen đủi” đã gặp thời đổi vận.

Lần ấy kiếm được một món tiền, Trương

Đại khuyên Văn Thực nên mua một số hàng của Cát Linh đem về Trung Quốc

bán. Văn Thực lắc đầu lia lịa, rằng mình không phải người biết buôn bán, lần nào làm cũng lỗ. Mọi người nghe nói thế đều thôi không nói gì nữa.

Mấy ngày sau, bọn Trương Đại cho thuyền

quay về nước. Một hôm đang đi trên biển, bỗng mây đen kín trời, song dữ

dâng cao, biết là giông bão đến nơi. Người trên thuyền vội kéo buồm

nương chiều gió tìm nơi ẩn nấp. Một lúc sau, thuyền theo gió trôi đến

cạnh một đảo nhỏ, phải thả neo dừng lại tạm nghỉ.

Mọi người nghỉ cả, chỉ có Văn Thực cứ

nằm ngồi không yên. Chàng ta mang trong người khá nhiều bạc, chỉ tức là

không bay ngay được về nhà, trong lòng bực bội, bèn quyết định lên đảo

chơi một lát. Có người khuyên rằng nơi hoang đảo này chẳng có gì thú vị, nên nghỉ ngơi cho khỏe, nhưng chàng ta nhất quyết cứ lên.

Đứng trên đảo, Văn Thực nhìn ra biển cả

thấy cảm khái muôn phần, bụng nghĩ mình suốt đời lao đao nghèo túng, lần này lại may mắn kiếm được những hơn một ngàn đồng bạc trắng, không biết có phải đây là số mình không? Đang nghĩ vớ vẩn, chợt nhìn thấy trong

bụi cỏ gần đấy có một vật gì rất lớn, bèn bước tới gần xem thì thấy một

cái mai rùa khổng lồ. Thấy lạ, Văn Thực bèn tháo vải quấn chân ra, xỏ

vào giữa cái mai rùa rồi làm như phu kéo thuyền, lôi nó tới chỗ bờ. Mọi

người thấy vậy đều cười anh chàng ngốc. Chàng ta cũng cười nói: “Các

người đừng có cười! Đây là thứ hàng ngoại tôi đem về đấy, về nhà thế nào cũng có chỗ dùng”.

Được cái là thuyền khá rộng nên để được

vừa cái đồ chơi đó. Mấy ngày sau, thuyền tới Phúc Kiến. Vừa cập bến,

những người buôn bán trên thuyền đều lên bờ tìm mối mua.

Phúc Kiến vốn là nơi có tiếng, được xem

là “con đường tơ lụa trên biển”, lại có rất nhiều thương nhân ngoại quốc cư trú, trong số đó có một người Ba Tư tên là Ma Pao Ca, ông này thường xuyên giao thiệp với dân buôn đường biển. Vừa lên bờ là những người này đến thẳng tiệm của Ma Pao Ca, vừa ăn uống vừa bàn chuyện mua bán. Văn

Thực chẳng có hàng gì, Ma Pao Ca không để ý đến.

Ngày hôm sau, Ma Pao Ca lên thuyền xem

hàng, nào ngờ vừa bước lên, ông ta bị thu hút bởi cái mai rùa khổng lồ

của Văn Thực. Đến lúc biết thứ này là của cái người bị mình lạnh nhạt

hôm qua, ông ta lập tức xin lỗi không ngớt, rồi vào tiệm rượu bày tiệc

thết đãi Văn Thực như quý khách. Rượu được ba tuần, Ma Pao Ca mới hỏi

Văn Thực cái mai rùa đó giá bao nhiêu. Bấy giờ Văn Thực mới biết đây là

vật quý hiếm, song chàng ta cũng không biết nó đáng giá bao nhiêu tiền.

Phân vân mãi, chàng ta mới ấp úng ra giá là năm vạn đồng. Không ngờ Ma

Pao Ca vừa nghe xong đã kêu lên rằng vậy thì Văn Thực thiệt quá, bèn gọi Trương Đại tới làm chứng, ký giao kèo với Văn Thực, đợi lúc hai bên

điểm chỉ vào bản giao kèo xong xuôi, ông ta mới nói rõ điều bí ẩn. Thì

ra, đây không phải là cái mai rùa mà là xác con đà long. Loại này da có

thể bịt trống đánh lên tiếng vang xa đến trăm dặm. Đà long phải hàng vạn năm mới thoát xác một lần. Xác nó có hai mươi bốn chẽ gân, trong mỗi

chẽ gân có một hạt trân châu lớn, gọi là dạ minh châu. Loại dạ minh châu này đem sang Ba Tư mỗi hạt giá năm vạn đồng, hai mươi bốn chẽ gân là

hai mươi bốn hạt, sẽ là bao nhiêu tiền?”

Nghe Ma Pao Ca nói vậy, mọi người đều

trợn mắt há miệng. Còn Văn Thực thì thấy thỏa lòng quá, chẳng còn hối

tiếc gì nữa. Lần này đi biển, chàng ta mới thực sự hiểu được là “vật

hiếm rất quý”. Có được gia tài năm vạn đồng thế là có thể yên ổn cuộc

sống, muốn buôn bán cũng có vốn, muốn cưới vợ sinh con cũng yên tâm

chẳng phải lo lắng điều gì.

Sống phải chia

lìa chết sẽ theo nhau (Nhị phách)

Thời

Thuận đế triều Nguyên, ở Hoài Nam có một cô gái tên gọi Lưu Thúy Thúy

rất thông minh lanh lợi và xinh đẹp. Mới năm, sáu tuổi cô bé đã đọc được Thi,

Thư, cha mẹ thấy con đã sáng dạ lại ham học, bèn cho đến một trường gần nhà để

học tập.

Trong

trường này có cậu con trai nhà họ Kim, tên gọi Kim Định, cùng tuổi với Thúy

Thúy, cũng là chàng trai mi thanh mục tú, thông tuệ hơn người.

Thúy

Thúy và Kim Định trở thành hai học trò xuất sắc nhất của trường. Bọn cùng học

có khi nói đùa: “Chúng mày bằng tuổi nhau, thông minh như nhau, sau này nhất

định sẽ thành một đôi chồng vợ”. Kim Định và Thúy Thúy tuy ngoài miệng không

bằng lòng song trong bụng cũng có ý mến nhau.

Ít

lâu sau, Kim Định do nhà nghèo quá, đành phải bỏ học nửa chừng, Thúy Thúy thấy

vậy cũng thôi không đi học nữa.

Thời

gian thấm thoát, Thúy Thúy đã 16 tuổi, thành một cô nàng đẹp đẽ xinh tươi,

người khắp gần xa đến xin cầu hôn tới tấp. Cha mẹ nàng cũng bàn bạc với nhau

chuyện hôn nhân đại sự này. Thế nhưng, mỗi khi cha mẹ đả động đến thì Thúy Thúy

lại ngồi lì trong phòng, chẳng ăn chẳng uống, chỉ buồn bã khóc rấm rứt. Cha mẹ

bi