Old school Swatch Watches
Đoàn Lữ Hành Đầy Nắng

Đoàn Lữ Hành Đầy Nắng

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 322913

Bình chọn: 10.00/10/291 lượt.

g thể gọi là “vứt bỏ”, mà là một loại thoát khỏi —— khi Chu Diễn đến tìm cô, bởi vì sự ra đi của bố, cuối cùng cô đã có dũng khí làm như vậy.

Anh dạy cô rất nhiều thứ, thế nào để quay phim nhựa, khán giả thích thể loại nào, thế nào là một nhà sản xuất, thế nào là đẩy mạnh tiêu thụ chương trình của mình, thậm chí còn còn có đủ loại kỹ năng sinh tồn ở vùng hẻo lánh —— cô nghĩ, nếu nói bố cô vẫn còn sống, cũng sẽ không dạy cô những điều như vậy.

Cô từng cho rằng bản thân muốn tìm những dấu chân của bố, thế nhưng dần dần, cô phát hiện ra không phải hoàn toàn như vậy, cô đang tìm kiếm một cái gì đó, một chút thôi … Cô cũng không rõ đó là cái gì nữa.

Chu Diễn thật lâu không lên tiếng, Tri Kiều kéo kéo khóe miệng, cuối cùng không nhịn được mà ngẩng đầu nhìn anh —— ngoài dự đoán của cô, vẻ mặt của anh, rõ ràng là đang mỉm cười.

Khi anh cười rộ lên, khóe mắt có những nếp nhăn mảnh nhỏ mờ mờ, nhưng trong ánh mắt lại có một thứ ánh sáng ấm áp, cô thường hay nghĩ, chắc vì ánh sáng trong mắt anh hấp dẫn, nên cô trở nên không có cách nào thoát ra được.

“Không tha thứ cho em thì tôi có thể làm gì chứ?” Chu Diễn bỗng nhiên thu lại nụ cười, viền mắt phía dưới hơi thâm, có lẽ là kết quả của việc thức đêm, “Tôi không có thời gian bực bội với em.”

Nói xong, anh tiếp tục cúi đầu viết lên CD, cho đến khi lão Hạ với A Khố lần lượt trở về, giống như cuộc đối thoại vừa rồi, nụ cười lúc nãy, ánh sáng phát ra từ ánh mắt đều chưa bao giờ tồn tại.

Tri Kiều kinh ngạc nhìn anh, cái loại cảm giác này giống như là… Từ thiên đường rớt trở về địa ngục.

Nụ cười của anh chỉ là giả thôi sao? Ánh sáng ấm ấp kia đâu rồi? Nhất định là anh còn đang tức giận, đồng thời, không định cho cô cơ hội nào để giải thích rõ ràng cũng như xin lỗi.

“Tôi có chuyện muốn nói.” Chu Diễn đem chiếc CD vừa viết xong bỏ vào phong thư, sau đó ngẩng đầu lên nhìn lão Hạ, A Khố, đương nhiên cũng có cả Tri Kiều nữa.

“Trên thực tế chuyện này đã xảy rồi…một tuần qua, sở dĩ bây giờ mới nói ra, là vì tôi vẫn cho rằng có khả năng cứu vớt, nhưng hiện tại thoạt nhìn thì hình như…hy vọng không lớn.” Giọng nói đầy từ tính của anh lần đầu tiên nghe có vẻ trầm trọng.

Tri Kiều nuốt nước bọt, muốn ngăn cản anh, nhưng không còn kịp rồi ——

“Tôi muốn nói chính là, tiết mục của chúng ta bởi vì nhà đầu tư ngừng bỏ vốn, chắc là phải tạm thời… kết thúc.”

Anh dùng liên tiếp một đống từ được lựa chọn tỉ mỉ, không hề giống với phong cách của anh, cho nên Tri Kiều nghĩ, biết đâu bề ngoài của anh cũng không được bình tĩnh như vậy.

Bên trong phòng chế tác rất yên tĩnh, lão Hạ và A Khố liếc mắt nhìn nhau, sau đó, lão Hạ bĩu môi, đáp, “Chuyện này… Chúng tôi đã biết từ trước rồi.”

Trong mắt Chu Diễn thoáng hiện lên tia kinh ngạc, nhưng rất nhanh sau đó, anh miễn cưỡng cười rộ lên, như là cười nhạo việc đánh giá thấp sự ăn ý nhiều năm nay. Anh nhún vai, chân thành nói: “Xin lỗi. Vì vậy…nếu có cơ hội tìm được một công việc khác tốt hơn, tôi đề nghị mọi người nhất thiết phải nắm bắt cơ hội. Đương nhiên, cuối cùng là về thù lao tháng này của tiết mục, tôi tin rằng nhà sản xuất của chúng ta vẫn theo quy tắc thanh toán lúc đầu. Về phần Cá Mập, chiều nay tôi sẽ gọi điện nói rõ với cậu ta về tình huống hiện tại, tôi tin rằng tất cả mọi người đều không muốn nhìn thấy cục diện bây giờ, nhưng có một số lúc có một số công việc khiến người ta bất lực.”

Nói đến đây, Chu Diễn nhìn Tri Kiều một chốc, cô không biết nên dùng biểu tình gì để đáp lại anh, cô chỉ nghĩ người đàn ông trước mắt này có phần xa lạ, như bị một lớp sương mù bao phủ, khiến cho cô không biết rốt cuộc anh đang suy nghĩ cái gì.

“Như vậy hai người thế nào?” A Khố luôn trầm mặc ít lời lên tiếng hỏi.

“Oh, tôi có rất nhiều việc muốn làm. Còn về phần nhà sản xuất của chúng ta,” anh quay sang nhìn cô, dường như chưa xác định rõ, “Tôi nghĩ cô ấy có cơ hội quay trở về cuốc sống yên ổn trước kia… Như thế tương đối tốt.”

“Vì sao?” Sau khi lão Hạ và A Khố rời khỏi, Tri Kiều đóng cửa lại, xoay người trừng mắt với Chu Diễn.

Người kia đang sắp xếp lại đồ đạc, bớt thời gian ngẩng đầu nhìn cô một cái, sau đó mở ba lô đem phong thư thật dày cất vào trong: “Vì sao cái gì.”

“Vì sao lại nói cho bọn họ? Vì sao nói tiết mục phải kết thúc?” Cô khoanh hai tay, đi qua đi lại, “Lẽ nào anh buông tay rồi hả? Lẽ nào anh nói vì tiết mục này mà dốc hết khả năng, tất cả đều là gạt người phải không?!”

“Tôi không gạt người,” giọng nói của Chu Diễn bình thản đến lạ thường, “Nhưng tôi cũng không thể ích kỷ.”

“?”

“Em có từng nghĩ , tất cả mọi người trên thế giới này đều vì hứng thú hoặc là lý tưởng mà làm việc hay không? Hay là em có nghĩ rằng không phải tất cả mọi người có thể kiếm ra thời gian nhiều như vậy để làm một số việc không thể mang cho họ bất cứ lợi nhuận nào?”

“…”

Anh ngồi trên ghế, quay đầu nhìn cô: “Hơn nữa, em có nghĩ rằng, rất nhiều người làm việc, cũng không chỉ vì họ thích công việc đó, mà càng là bọn họ cần những công việc ấy bởi vì chúng có thể tạo ra nhiều thứ cho chính họ, có lẽ là một căn hộ, một chiếc xe, thậm chí là một tách trà.”

“Em