
n ngựa chết thành ngựa sống (ý là làm chuyện
không thể = bịa chuyện), thử nói một đoạn câu chuyện Bạch Hổ chuyển thế, ta…… Ta còn chưa nói là vương gia, có thể mọi người đều cho rằng như
vậy!” Xem hắn mặt lạnh tức giận, nàng càng nói càng chột dạ.
Nàng chưa từng nghĩ tới sẽ gặp nhân vật chính trong câu chuyện kình
kể. Kỳ thực kể chuyện người nào không thêm mắm thêm muối, thậm chí tự
mình cải biên? Nhưng người ta đều sẽ không gặp vấn đề này, mà nàng liền
gặp. Bởi vì nàng kể chuyện không phải câu chuyện người xưa, mà là truyền kỳ người sống. Phiêu lưu này thật đúng là lớn, ai ngờ đến phải dùng đầu đổi bạc chứ?
“Đổi lại nếu ngươi là ta, nghe xong đoạn nói nãy giờ, thật có thể tự
than thở gặp xui xẻo?” Hắn nhàn nhạt mở miệng, nhưng ánh mắt lại tràn
ngập áp bách.
“Ách……” Nàng bị ánh mắt hắn dồn ép không chỗ có thể trốn, cả người
đều phải dán trên tường rồi.“Tuy rằng khả năng không lớn, nhưng ta tốt
xấu cũng muốn ôm dù chỉ nửa điểm hy vọng. Vương gia, ngài tha thứ tiểu
nhân, tiểu nhân là tình thế bất đắc dĩ. câu chuyện trung hiếu tiết nghĩa kia không có ai muốn nghe, ta cũng không có nề hà, không muốn thì không kể. Kỳ thực ta rất biết kể chuyện xưa, lúc nhỏ thường nghe cha ta kể
chuyện, còn đọc rất nhiều kịch bản gốc, nhưng mà mọi người không muốn
nghe những câu chuyện này, ta cũng vậy ngàn vạn cái không muốn chuyện
kia!”
“Chẳng lẽ ta còn muốn ta phải an ủi ngươi?” Hắn buồn cười hỏi.
“A, như vậy không tốt lắm, tiểu nhân nghĩ đến một cách có thể giải
quyết vấn đề, không biết vương gia có hứng thú hay không?” linh quang
nàng chợt lóe, tinh thần đều tập trung lại.
Phàn Ngưỡng Cực từ chối cho ý kiến. Lúc này nhìn nàng, lại cảm thấy
được nha đầu kia có vài phần tư sắc, ánh mắt nàng linh hoạt, rất là động lòng người, khiến hắn nhịn không được muốn ngắm lại ngắm thêm.
Nàng như bắt được cơ hội nhanh chóng mở miệng.“Chính là vương gia cho ta mượn ngân lượng, ta mua thuốc cho cha ta. Sau đó cha ta khỏe là có
thể đi kể chuyện, ta sẽ không cần đi kể chuyện, tự nhiên cũng sẽ không
chọc vương gia không vui. Ngươi nói như vậy được không?”
Nghe vậy, hai hàng lông mày Phàn Ngưỡng Cực đều dựng lên.
Cô nàng này rốt cuộc là lấy đâu ra lá gan đó, bây giờ lại muốn mượn
bạc hắn? Bất quá “can đảm” của nàng lại kích thích hắn mấy phần tán
thưởng, đối này nha đầu hứng thú rất cao.
“Ta vì sao phải làm thế? Giết ngươi, ngươi đồng dạng sẽ không lại đi
gieo rắc lời đồn.” Hắn nhàn nhạt nói, xem nàng đối đáp thế nào.
“Ai nha, giết ta còn phải xử lý thi thể, thực phiền toái. Ngươi đừng
xem ta gầy gầy, kỳ thực ta rất nặng, muốn kéo ta tha ném đều mệt.” Nàng
nói thật kích động, hai tay còn vung loạn xạ.
“Ta có thủ hạ, không ngại phiền toái.” Hắn nhìn nàng thân mình đơn bạc, hoài nghi nàng có mấy lượng thịt.
“Hắc hắc, đừng nói như vậy. Sát sinh là không tốt, cho ta vay tiền
còn có thể làm việc thiện, sẽ có việc tốt hồi báo!” Nàng tiếp tục thuyết phục.
“Cái gì hồi báo? Bạc? Ta có. Địa vị? Ta cũng có. Vậy ngươi nói, ta
còn cần hồi báo cái gì?” Hắn không biết tại sao, thế nhưng cùng nàng
tranh luận tiếp. Hay là hắn thực sự thích nàng nói chuyện như vậy có cảm giác thần thái hân hoan? Giống như trong phòng không chỉ hai người bọn
họ, cảm giác thực náo nhiệt, thực ấm áp. Cùng bầu không khí quanh hắn
hoàn toàn bất đồng, cho nên hắn mới có thể như vậy tham luyến loại cảm
giác vi diệu này?
Là vì hắn tịch mịch quá lâu sao?
“Ách…… Cưới thiếu nữ xinh đẹp?” Lời mới nói ra, nàng muốn cắn đứt đầu lưỡi mình. Nàng đối với nam tử có lời đồn đãi là đoạn tụ chi phích đi
nói cưới thiếu nữ xinh đẹp? Điều này sao nghe đều tràn ngập châm chọc
thấ nào ấy! Nhưng là hiện tại sửa miệng cũng quá muộn, làm sao bây giờ
đây?
Hoàn hảo Phàn Ngưỡng Cực cũng không có nổi giận như nàng mong muốn,
ngược lại dùng một loại ánh mắt phi thường quỷ dị nhìn nàng, ánh mắt kia giống như tràn ngập hứng thú, còn có một loại nóng lòng muốn thử, như
là chờ xem kịch vui, nàng không khỏi nhìn thấy da đầu run lên.
“Nói như vậy, ngươi muốn ta cho mượn bao nhiêu tiền đây?” Hắn lộ ra khuôn mặt ấm áp tươi cười.
Tiêu Tiểu Tiểu đối với của khuôn mặt hắn tươi cười, một trái tim thoáng run lên.
Nàng ngĩ, chỉ cần thật có thể mượn được bạc, cho dù cuối cùng vẫn là
bị hắn giết, ít nhất có thể cho cha một chút an gia phí. Nàng vẻ mặt
thống khổ nói ra bảng giá.“Ách…… Năm mươi, không! Một trăm lượng tốt
lắm.”
Chỉ thấy hắn vẫn như cũ cười đến thực mê người, nàng chỉ có thể hắc hắc cười gượng hai tiếng, kỳ thực đáy lòng thật sự.khổ
Hậu trường trà quán, Tiêu Tiểu Tiểu ôm một chồng kịch bản gốc, ngồi ở một bên ghế tựa than thở.
Dư Thiến Nhi ôm tỳ bà tiến vào, quan tâm liếc nhìn nàng một cái.“Tiểu Tiểu, thân thể cha ngươi có khỏe không?”
“Ân, ngày hôm qua ta lại hốt mấy thang dược, cha uống có chút khởi
sắc.” Dược tuy rằng quý, nhưng thật sự hữu hiệu, bằng không nàng thật
không biết nên làm thế nào mới tốt.
“Nhưng vè mặt của ngươi thoạt nhìn không giống vậy.” Dư Thiến Nhi lại tò mò liếc nhìn nàng một cái.
“Nha, ta có chuyện phiền lòng khác.” Tiêu Tiểu Ti