XtGem Forum catalog
Do Ký Kinh Hồng Chiếu Ảnh

Do Ký Kinh Hồng Chiếu Ảnh

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 324215

Bình chọn: 10.00/10/421 lượt.

, định cùng Tầm Vân ra ngoài, lại nghe

thấy ngoài cửa truyền đến một giọng nói ôn hoà mà hơi kiên quyết: “Đã có người nhìn thấy thích khách chạy vào Vương phủ, mọi nơi bên trong phủ

đều đã điều tra qua, nhưng vẫn chưa phát hiện bóng dáng thích khách. Chỉ còn lại Khuynh Thiên Cư, Tần tổng quản tội gì lại luôn cản trở như vậy, chẳng lẽ có điều bí ẩn gì mà không thể nói ra sao?”

Ta hơi ngẩn ra, ngàn lần cũng không ngờ, chủ nhân của giọng nói kia chính là Thái tử đương triều, Nam Thừa Miện.

Lúc trước luôn tập trung vào vết thương của Nam Thừa Diệu, ta gần như đã

quên đi sự hỗn loạn ở bên ngoài, hiện giờ khi đưa mắt nhìn ra cửa sổ,

đèn đuốc sáng như ban ngày, bóng người lay động, xem ra sự việc đã đi

đến tình trạng không thể cứu vãn.

Sắc mặt Tầm Vân và Trục Vũ biến đổi, lập tức nhanh chóng thu dọn chậu nước, thùng thuốc, cùng với chăn

đệm và quần áo nhuốm máu, động tác của hai người vô cùng nhanh nhẹn, chỉ chốc lát, gian phòng liền trở nên sạnh sẽ như lúc ban đầu, giống như

chưa có chuyện gì từng xảy ra.

Nhưng mà, cho dù chỉ là một ngọn gió thoảng qua, vẫn có thể tạo nên những vòng gợn sóng, ta hơi chau mày.

Sắc mặt Nam Thừa Diệu lại không hề có chút lo sợ, thản nhiên mở miệng như

trước, căn dặn Tầm Vân: “Đưa Vương Phi ra bằng cửa sau, sau đó ngươi ở

lại nơi đó, chờ cho đến khi chuyện này đã được giải quyết.”

Tầm

Vân hít một hơi thật sâu, cuối cùng vẫn không thể làm trái ý của hắn,

lặng lẽ đáp lại một tiếng, đi đến bên cạnh ta, đưa tay thỉnh bước.

Ta trầm ngâm một lát, liền nói: “Có rượu không?”

Tầm Vân ngẩn người, căn bản là không thể ngờ ta lại hỏi như vậy. Ta cũng

không rảnh để giải thích, chỉ là vừa suy tư vừa nói: “Nếu như có, phiền

cô nương thay ta lấy ra, càng nhiều càng tốt, tốt nhất là loại rượu mà

Điện hạ thường uống.”

Tầm Vân như cũ vẫn không hiểu được, trong

khi ánh mắt của Nam Thừa Diệu dần dần mang theo vẻ tán thưởng, hắn hơi

gật đầu, ý bảo Tầm Vân cứ làm theo những gì ta căn dặn.

Tầm Vân được hắn cho phép, một lát liền mang rượu lên, một bình Vực Phách Tửu hảo hạng, mùi hương nồng đậm.

Không nhịn được liền nghĩ, Nam Thừa Diệu quả nhiên là biết hưởng thụ, Liễm

hao hết tâm tư mới tìm được cho ta một vò rượu, thế mà hắn lại dự trữ

nhiều như vậy, có điều hiện giờ, lại chỉ có thể lãng phí vô ích.

Trong lòng tiếc nuối, nhưng động tác ở trên tay cũng không chút chần chừ, đem bình rượu Vực Phách Tửu ngàn vàng khó kiếm này đổ lên mặt đất, lên

giường, trường kỉ

Căn phòng tràn ngập mùi rượu mát lạnh, che lấp

đi mùi thuốc đông y cùng mùi máu tươi ban đầu, ta mỉm cười, như thế này

so với vừa rồi mới gọi là không chê vào đâu được.

Vừa định mở

miệng nói điều gì đó, liền nghe thấy giọng nói cố gắng ngăn cản của Tần

An càng ngày càng to, hắn là đang báo động cho chúng ta, tuyên bố rõ

ràng là người ở bên ngoài, đang sắp mất hết kiên nhẫn.

“Thái tử

điện hạ, nô tài vừa rồi đã nói, trong phòng không có thích khách, Tam

điện hạ đã ngủ, tính tình Điện hạ thế nào chắc người cũng hiểu rõ, nếu

quấy rầy thời gian nghỉ ngơi của Điện hạ, nô tài thật không gánh vác

nổi…”

“Nếu như Tam đệ trách mắng, đương nhiên ta sẽ ra mặt chịu

trách nhiệm. Nếu để cho thích khách chạy thoát, Phụ hoàng truy cứu, đó

mới là không ai gánh vác nổi.” Giọng nói Thái tử điện hạ cương quyết,

không cho phép ngăn cản: “Hầu Sính, ngươi đem những người trong khuôn

viên này giữ lại, tuyệt đối không thể để thích khách trốn thoát, Phong

Địch, cũng nên theo ta đi vào, cần phải đảm bảo Tam đệ của ta không xảy

ra chuyện gì.”

“Thái tử điện hạ…” Tần An vẫn còn ra sức cản trở, nhưng đã vô lực, tiếng bước chân hỗn loạn đang dần dần đi về phía phòng ngủ.

Sắc mặt Nam Thừa Diệu không hề thay đổi, chỉ nhìn ta mỉm cười: “Ta vốn

không muốn để nàng liên luỵ vào, nhưng hiện tại, nàng cho dù có muốn

chạy cũng không còn kịp nữa. Vương Phi, ban đêm gió lạnh, chi bằng trước tiên nên lên giường nghỉ một chút, nàng thấy thế nào?”

Tầm Vân Trục Vũ liếc mắt nhìn nhau, không đợi Nam Thừa Diệu ra lệnh, đã nhanh tắt đèn cầy, rời khỏi phòng, đóng cửa lại.

Ta nhẹ cười: “Điện hạ không phải đã nói, nếu đã gả vào Tam vương phủ, sao

có thể bàn quang đứng ngoài cuộc, bất kể là hoạ hay phúc, Thanh nhi tất

nhiên là cùng Điện hạ gánh vác.”

Hắn không nói gì, chỉ nhìn ta.

Mà thanh âm của Trục Vũ ở bên ngoài cửa đã vang lên: “Tần tổng quan, có

chuyện gì vậy, Điện hạ vừa mới đi nghỉ không lâu, ngươi đem nhiều người

như vậy tiến vào, nếu làm Điện hạ tức giận, ta không gánh nổi tội trạng

này.”

Tần An tất nhiên là ra sức cùng nàng phối hợp để tranh thủ

thời gian cho chúng ta, trong lòng quyết định, đem một chén Vực Phách

Tửu một hơi cạn sạch, sau đó đem phần rượu còn lại trút hết lên quần áo

của mình, nhắm mắt lại, đem chiếc thắc lưng mềm mại trên eo tháo xuống,

bộ y phục trắng tinh ở trên người yêu kiều rơi xuống.

Hai gò má

ta nóng bừng, nhưng không có thời gian để xấu hổ, nhanh chóng nằm xuống

chỗ trống bên người của hắn, kéo chiếc chăn bông mỏng phủ lên người, đến một cử động nhỏ cũng không dám. Trong lòng không ngừng trấn an chí