
nhưng sắc mặt vẫn còn bình tĩnh.
Một khúc vừa kết thúc, tiếng vỗ tay vang lên.
Khánh phi nương nương ung dung quý phái nâng bước đi lên thềm ngọc, ngồi xuống bên người hoàng đế.
“Ái phi quả nhiên đa tài, tiếng sao kia, thật tuyệt vời nha.” Gương mặt
hoàng thượng tươi cười, vừa nắm lấy bàn tay Khánh quý phi vừa cười nói.
“Thần thiếp đa tạ hoàng thượng khen ngợi.”
Một mặt nàng nở nụ cười nũng nịu, một mặt là nhàn nhạt khẽ lướt qua chỗ
ngồi của ta, lòng ta bất đắc dĩ thở dài, lại nghe thấy giọng nói của
nàng một lần nữa vang lên, vẫn mềm mại đáng yêu như vậy: “Vừa nãy thần
thiếp là vì quá vui mừng, nhưng đó chỉ là chút tài mọn. Sớm đã nghe nói
gia đình Mộ Dung thừa tướng có tiếng là học sâu biết rộng, Mộ Dung tiểu
thư cầm kì thư hoạ, không gì là không giỏi, đấy mới chân chính là phong
thái của một tiểu thư khuê các. Không biết hôm nay, có thể may mắn được
mở mang kiến thức hay không?”
Ta nhìn thấy, Nam Thừa Diệu đang nằm ở trong lòng, khoé môi lại một lần nữa hiện lên nụ cười nghiền ngẫm.
Phụ thân vội vàng rời bàn tiệc đứng dậy, hướng về phía Hoàng thượng và Khánh phi hành lễ, nói: “Hạ thần không dám!”
Khánh phi chỉ yêu kiều mỉm cười, cắt ngang lời của phụ thân: “Mộ Dung thừa
tướng, ngài cũng không cần phải khiêm tốn, hiện giờ ta chỉ hỏi ngài một
câu, liệu lệnh thiên kim có thể biểu diễn chút tài nghệ hay không?”
Lời nói như vậy tỏ ý mọi việc đã được quyết định, không cho phép từ chối,
huống hồ nàng lấy thân phận quý phi cao quý, còn tấu khúc trợ hứng, nữ
nhân Mộ Dung gia không có cớ gì mà cự tuyệt.
Ta nhìn về phía vị hoàng đế trên ghế rồng, nét mặt hiện ra ý cười, không lên tiếng ủng hộ mà cũng không phản đối.
Trong lòng khẽ thở dài, biết rõ tên đã lắp lên dây cung, không thể không bắn. Hạ xuống ánh mắt, lại nhìn thấy nụ cười biếng nhác của Nam Thừa Diệu,
không khỏi có chút buồn bực, khẽ thở dài: “Hiện tại, điện hạ có phải rất cao hứng?”
Vừa nói, vừa đưa tay nhẹ nhàng đẩy hắn dậy, Diễm nhi
đang có thai, đương nhiên không thể để nàng tham gia biểu diễn, hiện
tại, ánh mắt của mọi người trong đại điện gần như đều tập trung ở trên
người của ta, biết rõ đã không thể tránh né, chỉ có thể đón nhận, nhưng
phải làm thế nào để không thất lễ mới là quan trọng.
“Ta sao lại
cao hứng, trường hợp như vầy, dựa theo khả năng của nàng, chỉ cần dùng
bảy phần thực lực đã là không tệ.” Hắn uể oải mỉm cười, ngồi thẳng lên.
”Nhưng mà, có thể nhìn xem nàng ở trước mặt bao nhiêu người thế này, vừa không đánh mất thể diện của Mộ Dung gia, lại có thể kiềm chế bản thân
để không che lấp hào quang của Khánh Phi, cũng xem như là một chuyện thú vị.”
Ta buồn bực trừng mắt nhìn hắn, ánh mắt thâm sâu của hắn
càng tối sầm lại, ta lại không quan tâm tìm hiểu, định đứng lên tham dự.
Lại nghe thấy một giọng nói thanh lệ nhanh chóng vang lên: “Nếu nương nương đã yêu cầu, Diễm nhi liền mạn phép.”
Ta hơi ngẩn ra, Diễm nhi đã chậm rãi bước tới giữa điện, dáng vẻ dung nhan tao nhã vạn phần.
Khánh quý phi không ngờ nàng sẽ hành động như vậy, sau một lúc ngẩn người,
liền nhanh chóng phản ứng lại, dịu dàng cười nói: “Không biết thái tử
phi muốn dùng loại nhạc cụ gì?” Diễm nhi mỉm cười: “Sáo.”
Lập tức liền có cung nữ mang sáo ngọc đến, Diễm nhi tiếp nhận, cũng không nói thêm gì, liền đặt ở bên môi thổi lên.
Trong điện nhất thời lặng như tờ, một khúc nàng thổi chính là khúc nhạc Khánh phi nương nương vừa mới tấu lên, không sai một chút. Chẳng qua là tiếng sáo của Khánh phi thì mềm mại êm dịu, còn tiếng sáo của Diễm nhi lại
thanh lệ.
Ta nhìn thấy, sắc mặt mẫu thân có chút biến đổi, nhưng đã lập tức khôi phục lại sự bình tĩnh ban đầu.
Khúc nhạc vừa kết thúc, trong đại điện vẫn như trước vang lên lời tung hô,
Khánh phi nương nương yêu kiều mở lời: “Thiên kim Mộ Dung gia quả nhiên
là danh bất hư truyền.”
Diễm nhi giao sáo ngọc cho cung nữ bên
người, nhẹ cười: “Nương nương quá khen, Diễm nhi không dám nhận, chẳng
qua Diễm nhi cũng là người yêu nhạc, không biết cơ duyên xảo hợp thế nào mà cũng thích khúc nhạc này, luôn luôn khổ luyện nên mới được như thế
này.”
Khánh phi mỉm cười nhẹ nhàng như trước: “Nếu đều là người
yêu nhạc, Thái Tử Phi hẳn cũng đã nghe nói đến Phượng Hoàng trong truyền thuyết, vào một đêm hội đẹp như vầy, đúng lúc còn có một vị thiên kim
khác của Mộ Dung gia tham dự yến tiệc, chi bằng xin mời Tam Vương Phi
biểu diễn một khúc, hoàn thành câu chuyện truyền thuyết này.”
Ta nhẹ thở ra, nàng cuối cùng vẫn không muốn ta được yên.
Chưa kịp đáp lời, đã nghe thấy giọng nói của Diễm nhi, nhẹ mang theo nụ cười vang lên: “Nương nương cũng đã nói là truyền thuyết, hà tất phải chấp
nhất?”
Khánh phi yêu kiều cười: “Chỉ là một yêu cầu nhỏ thôi, Tam Vương Phi sẽ không từ chối chứ? Hơn nữa hôm nay có đương kim hoàng
thượng, biết đâu có thể làm cho Phượng Hoàng xuất hiện, bệ hạ người nói
xem có phải không?”
Hoàng thượng nhìn Khánh phi cười ha hả: “ Lời nói của ái phi thật là…” Hoàng thượng đã lên tiếng ta sao lại không
tuân theo. Không khỏi có phần tán thưởng một chiêu này của Khánh phi
nương n