80s toys - Atari. I still have
Do Ký Kinh Hồng Chiếu Ảnh

Do Ký Kinh Hồng Chiếu Ảnh

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 324090

Bình chọn: 9.00/10/409 lượt.

giọng nói càng lúc càng cay độc, đã không

còn vẻ trầm tĩnh ngày nào: “Ta là muốn nói cho nàng biết, điện hạ vì

nàng mà rơi vào tình cảnh thế nào! Ta chính là muốn nàng biết, nàng vốn

không xứng để điện hạ phải đánh đổi nhiều thứ như vậy! Nàng nghĩ mình

chịu uất ức, haha, thật buồn cười, nếu không có điện hạ, ngay đến tính

mạng nàng còn không giữ được, nói chi đến uất ức? Mà cho dù là có thì

cũng do tự nàng tìm lấy!”

“Tầm Vân!” Tần An lớn tiếng quát.

Tầm Vân không hề để tâm đến, đôi mắt nàng oán hận nhìn ta, dường như nàng

đã kiềm nén từ rất lâu, cảm xúc một khi được giải thoát cũng như dòng

nước tìm thấy được lối ra, muốn chắn cũng không thể chắn, càng ngăn cản

nó càng tìm cách mạnh mẽ để thoát ra.

“Ta không biết đến cùng thì Vương phi hận điện hạ cái gì? Bởi vì Mộ Dung gia sao? Bọn họ lựa chọn

việc ủng hộ Thái tử, Vương phi muốn điện hạ làm sao đây, đưa cổ chờ chết sao? Điện hạ khổ tâm tạo dựng nhiều năm như vậy, người của chúng ta từ

lâu đã trải rộng khắp đất nước, hơn nữa đều không đối đầu với thế lực

của Mộ Dung gia, trên con đường tranh đoạt này, đối với điện hạ mà nói

thì thế lực của Mộ Dung gia không có gì đáng ngại, hơn nữa điện hạ cũng

đã có phòng bị ngay từ đầu nên chắc chắn không gặp quá nhiều sóng gió,

nhưng vì Vương phi nên người vẫn không muốn chính thức đối địch với Mộ

Dung gia, có một lần Vương phi phải trở về Tướng phủ, bất chấp có lệnh

truyền từ trong cung nhưng điện hạ vẫn muốn cùng Vương phi trở về, chỉ

vì muốn cho người nhà của Vương phi biết, người điện hạ yêu là Vương

phi, Đỗ Như Ngâm chỉ là một tấm bình phong mà thôi! Cũng cho bọn họ

biết, không nên chỉ vì bề ngoài mà quyết định bỏ Vương phi, lấy Thái tử

phi! Nhưng vẫn là Vương phi cương quyết không muốn điện hạ đi cùng! Dù

là như vậy, điện hạ vẫn để Tần thúc cùng Vương phi trở về, vốn dĩ tổng

quản của Vương phủ không cần phải làm chuyện như vậy! Còn có lễ vật và

cỗ kiệu kia, tất cả đều do điện hạ chủ tâm chuẩn bị, phụ mẫu Vương phi

nếu có một chút để ý, liền có thể nhận ra điện hạ coi trọng Vương phi

thế nào, chỉ tiếc, mắt của bọn họ đã bị quyền lực và dục vọng che kín,

một lòng chỉ nghĩ Vương phi bị thất sủng, cho nên liền đầu phục thái

tử!”

Ta nhắm nghiền hai mắt, nhưng vẫn không ngăn được dòng nước

mắt không ngừng rơi xuống, giọng nói của Tần An cũng nặng lòng vang lên, cúi đầu nói: “Vương phi đừng trách Tầm Vân vô lễ, những gì nàng nói đều là sự thật, mà Vương phi cũng tận mắt nhìn thấy, điện hạ thả cho Mộ

Dung Liễm rời đi. Để có thể như vậy điện hạ cần phải mạo hiểm bao nhiêu, sau này lại phải gánh vác hậu hoạn thế nào, Vương phi cũng không thể

biết! Vương phi không thấy đệ đệ của mình cố tình dùng tên thật khi trở

thành phò mã của Tề Việt sao, điện hạ cũng vì bảo đảm Vương phi không

phải lo nghĩ, càng không gặp phải liên lụy gì mà mất không ít trắc trở.

Có lẽ có một ngày, Mộ Dung Liễm sẽ mang binh mã Tề Việt trở về báo thù,

dựa vào tính cách của điện hạ, đáng lẽ ngay từ đầu người sẽ không để cho chuyện như vậy xảy ra, nhưng vì Vương phi, điện hạ vẫn thả Mộ Dung Liễm đi. Vương phi, chúng nô tài dám mạo phạm như vậy, dám nói nhiều như

vậy, chẳng qua chỉ muốn người có thể hiểu điện hạ khổ tâm thế nào.”

“Nếu nàng có thể hiểu thì sao lại nhẫm tâm như vậy?” Giọng nói của Tầm Vân

lại vang lên, vừa thê lương vừa có phần châm chọc: “Vương phi, hôm nay

chúng ta đem tất cả mọi chuyện nói ra hết một lần đi. Vương phi cảm thấy bản thân oan uất, nhưng ở trong mắt của ta, thật ra lại không hề.”

Nàng đứng lên, ánh mắt không giấu được vẻ đau đớn, nàng nhìn về phía ngoài

cửa sổ: “Ta biết vì chuyện của Đỗ Như Ngâm mà Vương phi trách giận điện

hạ không ít, nhưng Vương phi có từng nghĩ tới, nếu như không phải nàng,

vậy người bị bọn tử sĩ của phủ Thái tử bắt giữ chính là Vương phi! Thật

ra, nguyên nhân lớn nhất để điện hạ chấp nhận Đỗ Như Ngâm là bởi vì Ý

Dương công chúa, vốn dĩ người không cần phải tự hạ thấp bản thân mà đối

đãi ân sủng với nàng ta. Vương phi có biết, lần đầu tiên Đỗ Như Ngâm

dùng Thôi Tình hương, điện hạ đã phải lấy đao đâm vào người mình, dùng

máu tươi đổi lấy thanh tỉnh, ta hỏi Vương phi, điện hạ cần gì phải làm

như vậy? Bởi vì để bọn người bên ngoài nhìn thấy, điện hạ phải chịu

đựng. Sau đó, ta cầm lấy phần hương nhan đó đi tìm Thuần tiên sinh để

lấy thuốc giải, Vương phi có biết lúc đưa cho điện hạ, trong lòng ta có

bao nhiêu là hận? Điện hạ cao ngạo như vậy, nhưng lại chấp nhận chịu

thiệt về mình đến như thế, tất cả đều vì Vương phi! Mà Vương phi lại

không hề cảm thông cho điện hạ, suốt ngày chỉ biết trưng vẻ mặt đó cho

điện hạ nhìn, Vương phi có biết trong lòng điện hạ đau thế nào không!

Nhưng, cho dù vậy, điện hạ vẫn…chỉ cần Vương phi có thể bình yên vô sự,

haha…”

Ta chấn động đến không nói được nên lời, mặc dù từng hồi

đau buốt bi thương kéo đến lấp đầy đáy lòng, nhưng ta vẫn bình thản nhìn nàng lên tiếng: “Chưa hề có ai nói với ta những việc này, mà cũng theo

như lời của cô nương, hắn vì bảo vệ ta mới làm ra thế cục này, ngoại trừ những nguy hiểm trong lần