XtGem Forum catalog
Do Ký Kinh Hồng Chiếu Ảnh

Do Ký Kinh Hồng Chiếu Ảnh

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 324021

Bình chọn: 7.00/10/402 lượt.

ình ý, vốn là đợi Thái tử điện hạ chính

thức xin Hoàng thượng ban hôn, lại không ngờ thánh ý, trước đem nàng tứ

hôn cho Tam điện hạ. Sự tình đột nhiên, nàng nhất thời cũng không có suy nghĩ nhiều, chỉ mang theo Ám Hương, suốt đêm đào hôn, đến nhờ cậy Thái

tử.”

Mẫu thân bỗng nhiên nở nụ cười: “Cũng khó trách, phụ thân

con phái bao nhiêu người đi tìm mà vẫn không được, thì ra là trốn ở Đông Cung, có Thái tử điện hạ chủ tâm bao che, tìm không thấy cũng là tất

nhiên.”

Có lẽ thấy ta luôn luôn trầm mặc, mẫu thân dần dần thu

lại ý cười, nắm tay ta nói: “Thanh nhi, mẫu thân biết con uỷ khuất,

chuyện này nói đến cùng cũng là do Diễm nhi hồ nháo. Nhưng con cũng

không cần cùng nàng tính toán, nàng dù sao cũng là muội muội của con,

lại không hiểu chuyện.”

Ta lắc lắc đầu, mở miệng nói: “Diễm nhi hiện giờ thế nào?”

Mẫu thân nghe vậy, đôi mày chau lại: “Nếu có thể gà vào Đông Cung, nàng

hiển nhiên là tốt. Nếu không thể, cả đời này của nàng, chỉ sợ sẽ bị phá

huỷ.”

Ta không nói gì, mà Sơ Ảnh nhịn không được hỏi: “Diễm tiểu

thư không phải đã mang thai cốt nhục của Thái tử điện hạ sao, như thế

nào lại không thể gả vào Đông Cung?”

Mẫu thân không trách mắng

nàng nói chen vào, lại cũng không để ý đến nàng, chính là lặng lẽ nhìn

ta, sau một lúc, cuối cùng than nhẹ, mở miệng phân phó Bích Chỉ dẫn Sơ

Ảnh cùng Ám Hương ra ngoài cửa xem chừng, nắm lấy tay ta nói:

“Thanh nhi, mẫu thân ta cũng không gạt con, hiện giờ không phải chỉ cần Thái

tử điện hạ chịu cưới thì Diễm nhi liền có thể gả vào Đông Cung. Mộ Dung

gia trong triều thế lớn, Thánh thượng đã có lòng nghi kỵ, Mộ Dung gia đã có một nữ nhân là Vương phi, có lẽ ông ta cũng không muốn Mộ Dung gia

lại có thêm một nữ tử trở thành Thái tử phi. Nếu suy đoán của chúng ta

không sai, cho dù trong bụng Diễm nhi mang hài tử như vậy, nhưng rất có

thể không tới lượt nàng được gả cho Thái tử điện hạ, hoàng thượng có thể nhằm vào việc nàng mất đi phẩm hạnh, lấy cớ không thể gánh vác được

trọng trách Thái tử phi.”

Ta nhìn mẫu thân, lẳng lặng mở miệng:

“Phụ thân, mẫu thân nếu đã có thể nhìn thấu việc này, cần gì phải để

Diễm nhi nhập Đông Cung, đưa nàng, và đưa cả gia tộc Mộ Dung vào than

lửa.”

Mẫu thân gần như không thể tin nhìn ta, sau một lúc lâu,

quay đầu lại nhìn, giọng nói mang theo chua xót: “Thanh nhi, ta và phụ

thân luôn hổ thẹn với con, chúng ta thực xin lỗi. Cũng khó trách khi con có thể hiểu lầm chúng ta. Con cho là, phụ thân của con và ta là vì

quyền thế mà cam nguyện đem nữ nhi của mình đổi lấy phải không? Con sai

lầm rồi! Nếu không phải Diễm nhi và Thái tử điện hạ tình thâm nghĩa

nặng, mà nàng lại mang cốt nhục của ngưởi, ta đây trăm triệu lần cũng

không muốn vì chuyện này mà thừa nước đục thả câu. Cửa nhà quyền quý

thâm sâu, ta bất đắc dĩ để một nữ nhi trong đó, sự uỷ khuất của con, ta

và phụ thân con đều có thể nhìn thấy, như thế nào lại nguyện ý để Diễm

nhi tiếp tục vào cửa Thiên gia?”

Mẫu thân nói xong, nước mắt thi

nhau chảy xuống: “Có phụ mẫu nào mà không hy vọng nữ nhi của mình cả đời suôn sẻ, nhưng gia đình chúng ta như vậy, có đôi khi, rất nhiều chuyện

đều thân bất do kỷ. Hiện giờ Diễm nhi đã lâm vào cái dạng này, ngoại trừ Thái tử, còn có nhà nào chịu nàng? Cho dù đối phương bởi vì quyền thế

của Mộ Dung gia chúng ta mà cưới nàng, nhưng sẽ đối đãi với nàng như thế nào đây? Muội muội của con không phải là người từng trải, vốn tính khí

cao ngạo như vậy, ta sợ nàng đến lúc đó sẽ chịu không nổi…”

Giọng nói mẫu thân nghẹn ngào, không thể tiếp tục nói, mà ta lúc này lại tự trách mình thật nhiều.

Ta như vậy là làm sao, chẳng lẽ vì thời gian ở cùng Nam Thừa Diệu quá lâu, cũng giống như hắn nghi ngờ quá nhiều, bất luận người nào cũng không

tín nhiệm, cho nên hiện giờ, thậm chí ngay cả phụ mẫu của mình cũng nghi kỵ, không duyên không cớ làm cho mẫu thân thương tâm như vậy.

Vội cầm khăn tay giúp mẫu thân lau đi nước mắt, bản thân cũng không kìm nổi nước mắt cùng hối hận: “Là Thanh nhi sai rồi, mẫu thân không cần phải

thương tâm, là Thanh nhi sai.”

Mẫu thân nhìn ta không ngừng lắc đầu, nước mắt vẫn như trước thi nhau rơi xuống.

Ta kìm nén nước mắt, cố gắng mỉm cười: “Khổ tâm của mẫu thân con hiểu

được, Diễm nhi thân là muội muội của con, tất nhiên con sẽ không để nàng chịu uỷ khuất. Đợi Tam điện hạ hồi phủ, Thanh nhi nhất định cầu Điện hạ hướng Thánh thượng nói hộ, có thể thành toàn cho nhân duyên của Diễm

nhi cùng Thái tử điện hạ…”

Lời của ta còn chưa dứt, mẫu thân đã gắt gao ôm ta trong lòng, khóc không thành tiếng. Thời điểm Nam Thừa Diệu đến Mặc Các, đã là hai ngày sau.

Ta tự mình pha một bình trà Mao Tiêm (1), động tác trên tay không ngừng,

đáy lòng cũng một mực cân nhắc, nên như thế nào mở miệng nói với hắn.

Đem ly trà ở trong tay đưa cho hắn, chưa nói gì, liền nghe giọng nói hài

hước cùng bộ dạng lười biếng vang lên: “Xảy ra đại sự gì, đáng để Vương

phi khó xử như vậy?”

Ta do dự chốc lát, vẫn là đem chuyện của mẫu thân ngày ấy nói với hắn từ đầu tới cuối, người như hắn, cho dù ta muốn giấu cũng giấu không được.