
ỉ ở bên người hầu hạ.
Phụ thân đi tới cửa, quay đầu lại nhìn ta thật sâu, rồi mới chính tay khép lại cánh cửa.
Mẫu thân nắm lấy tay của ta, ngồi xuống ghế, nhất nhất không buông.
Người chăm chú nhìn ta một lát, nhẹ nhàng mở miệng: “Thanh nhi, con gầy đi.”
Ta cười rộ lên: “Chỉ mới ba ngày không gặp, sao có thể chứ.”
Mẫu thân nhìn ta một lúc lâu, thở dài một tiếng: “Con chịu uỷ khuất, ta cũng biết.”
Ta còn chưa kịp nói gì, mẫu thân suy nghĩ một lúc, liền đem nha hoàn hầu hạ trong phòng đuổi xuống.
Ta hơi kinh ngạc, trong phòng chỉ có Sơ Ảnh cùng Bích Chỉ, chính là tâm
phúc, ngay cả chuyện ta thay mặt gả cũng không hề kiêng dè.
Giờ phút này lại cho bọn họ lui xuống, là vì cái gì?
“Thanh nhi, con cùng Diễm nhi khác biệt, nàng từ nhỏ chưa từng rời khỏi sự bao bọc của gia tộc, đến cùng quá mức mảnh mai. Còn con tuy rằng gặp nạn,
lại được Tô tiên sinh chỉ bảo, kiến thức so với nữ tử khuê các thông
thường tinh thông hơn, nhìn qua tưởng chừng nhu nhược nhưng tâm tính lại cực kỳ cứng cỏi.” Mẫu thân như trước nắm lấy tay ta, nhẹ nhàng mở
miệng, trong giọng nói ẩn giấu nhiều cảm xúc, nhưng trái lại giống như
đang nói đến chuyện người khác, vô cùng bình tỉnh.
“Cũng vì vậy,
có chút chuyện xưa, mẫu thân muốn cho con biết. Nếu là Diễm nhi, ta bất
kể thế nào cũng sẽ không nói cho nàng biết, nàng sẽ chịu không được,
ngày sau cũng sẽ nhất định không cần phải biết. Chính là hiện giờ, người gả cho Tam điện hạ là con, ta lại không thể không nói. Lấy sự thông tuệ của con mà nói, sớm hay muộn gì cũng sẽ nhận ra, vì vậy trễ không bằng
sớm một chút ta liền nói với con.”
Ta nâng ánh mắt bình tĩnh nhìn mẫu thân, chờ đợi người tiếp lời. Mẫu thân vẫn nắm tay ta thật chặt, tiếp tục mở miệng.
“Chắc con biết, Đương kim Hoàng Thượng, vốn là hộ quốc tướng quân tiền triều, năm năm trước cầm quân tiến thẳng vào kinh, triều đại liền thay đổi,
hiện nay là Nam Triều thời thịnh.”
Ta gật gật đầu, cho dù đã mất
trí nhớ, nhưng mà biến cố thay đổi triều đại này thiên hạ đều biết, năm
năm trước, đúng là phụ thân, đi theo đương kim Thánh Thượng cầm quân, từ đó khai sáng Nam Triều. Chờ đợi ngày thánh giá nhập Tử Kinh Cung, người từng giây từng phút đều bên cạnh Nam gia Tam công tử, chính là Tam điện hạ Nam Thừa Diệu hiện giờ, quét sạch tàn dư tiền triều, vào sanh ra tử, lập nhiều chiến công hiển hách, mới có được quanh vinh như ngày hôm
nay.
“Chiến sự năm đó, Tam điện hạ vì có công cao như vậy mà mất
đi tình cảm chân thành, công chúa tiền triều, Trữ Vũ Khuynh.” Mẫu thân
nhìn ta, thoáng dừng lại, trong mắt hiện lên một tia ưu sầu, cuối cùng
gằn từng tiếng một tiếp lời: “Dù người yêu nàng, nhưng cuối cùng, tự
mình bức tử nàng.” Ta hơi kinh hãi, tuy
rằng thiên hạ hiện thái bình, phồn thịnh, nhưng đương kim Hoàng Thượng
dù sao cũng là vì hành thích vua mới đoạt được thiên hạ, đối với chuyện
tiền triều xưa từ trước đến nay luôn được giữ kín như bưng.
Đoạn
tình giữa Nam Thừa Diệu và công chúa tiền triều, ta chưa từng nghe qua,
mà mẫu thân lúc này lại nhắc đến, việc này có lẽ không được truyền ra
ngoài.
Ta mơ hồ có thể hiểu được ý tứ của mẫu thân, vì thế giấu đi vẻ kinh ngạc, chỉ bình tĩnh lắng nghe.
Mẫu thân lại hình như không để ý đến sự đâm chiêu suy nghĩ của ta, người
như đang lạc vào quá khứ xa xôi, giọng nói nhẹ nhàng truyền đến như
trước.
“Theo như người đời nói, vị công chúa này khi sinh ra liền có Tân Nguyệt bớt *bớt hình nửa vầng trăng*, Hoàng Thượng tiền triều vì thế bỏ đi chữ “Đức” mà theo như thông lệ trước đây đều được đặt cho
công chúa các triều đại khi phong tước vị, đặc biệt ban tên “Ngọc Câu
công chúa”. Ân vinh vô hạn, hết sức sủng ái, vốn không muốn Tam điện hạ
làm hiền tế, mặc dù người là vị tướng dũng mãnh, tướng mạo tuấn tú.
Nhưng, hai người vẫn là….”
Ngoài cửa sổ có gió thổi qua, cây cối
cành lá một phen xào xạc rung động, mẫu thân thoáng dừng lại, lấy lại
bình tĩnh, một lần nữa tiếp lời, lại phục hồi vẻ hờ hững ban đầu.
“Sau đó, Hoàng thượng tiền triều vì do thật lòng yêu thương vị công chúa
này, chiều theo ý nàng ban hôn cho Tam điện hạ. Công chúa gả đi, theo
thông lệ, Nam gia cả nhà phải quay về Thượng Kinh tạ ơn, mà bọn họ lại
hoàn toàn lợi dụng cơ hội như vậy, thầm điều động binh mã, giấu giếm,
chờ ngày đại hôn tiến vào Tử Kinh Cung…”
“Tam điện hạ có biết rõ sự tình hay không?”Ta lẳng lặng mở miệng, cắt đứt lời của mẫu thân.
“Khi khởi binh thì đương kim Hoàng thượng từng lo lắng Tam điện hạ sẽ phá huỷ đại sự, hạ tử lệnh không được để cho hắn biết.”
Ta khẽ gật đầu, nhưng trong lòng rất rõ ràng, tuy có nghiêm lệnh, nhưng
cũng không hẳn không có kẻ làm lộ ra. Rốt cuộc Tam điện hạ trước đó có
biết rõ hay không, trừ bản thân hắn ra, cũng không ai có thể biết.
Mẫu thân ảm đạm cười: “Nhưng mà sự thật chứng minh hoàng thượng là quá lo
lắng. Đêm hôm đó, Hoàng thượng tiền triều cùng hơn mười mấy hoàng tử,
công chúa không một ai may mắn thoát khỏi. Duy nhất khi chạy khỏi Tử
Kinh Cung, Hoàng thượng liều chết che chở Trữ Vũ Khuynh. Nhưng mà huyết
mạch cuối cùng của tiền triều đến