
này?” Tầm Vân vội vàng hỏi.
Tô Tu Miễn nhìn thoáng qua bát cháo, lại nhìn ta, sau đó thuận tay cầm lấy bát cháo Nam Thừa Diệu vừa đặt lên bàn, ngồi xuống bên giường: “Khuynh nhi, nghe ta nói, hiện tại thân thể của ngươi rất yếu, chỉ có thể dựa vào bát cháo này để bổ sung nguyên khí, cháo này thật ra cũng chính là thuốc, là ta bảo Li Mạch tự tay nấu, cho dù có khó uống thế nào, ngươi cũng nên nghĩ cho đứa bé trong bụng mà cố uống hết, biết không?”
Đôi mắt vốn luôn lạnh lùng không chút cảm xúc, giờ lại chứa đựng một nỗi buồn, lo lắng mơ hồ, hai tay của ta vô thức phủ lên bụng, vẫn không rời khỏi đôi mắt của hắn, nước mắt bỗng nhiên rơi xuống: “Sơ Ảnh đã chết.”
Lời vừa nói ra, âm thanh khàn khàn không chút sức lực đến cả ta cũng không tin được.
Vẻ thương xót càng hiện rõ trong ánh mắt của hắn, khẽ gật đầu, giọng nói ôn hòa đó vẫn giống như trong kí ức của ta: “Nhưng ta tin rằng, Sơ Ảnh nhất định không muốn nhìn thấy ngươi tự tra tấn chính mình như vậy, đó cũng không phải là lỗi của ngươi. Hơn nữa, ngươi đã không còn một mình, ngươi còn có đứa bé trong bụng, Khuynh nhi, ta biết ngươi rất đau, cũng rất mệt mỏi, nhưng, ngươi phải kiên cường, đứa bé còn cần ngươi bảo vệ.”
Ta có thể cảm nhận thấy đôi tay Nam Thừa Diệu ôm lấy ta hơi phát run, thế nhưng hắn lại không hề nói một chữ, mà ta cũng không có sức lực để tâm đến hắn, chỉ muốn cố gắng uống hết thìa cháo trong tay Tô Tu Miễn.
Ta thật sự rất muốn nuốt xuống, nhưng ta làm không được, ta đem hết toàn lực chế ngự bản năng của mình, nhưng xem ra cơ thể của ta còn ngang ngược hơn cả ý chí, gần như có một sức lực to lớn nào đó ngăn ta không được nuốt ngụm cháo kia, ta lại lần nữa nôn hết ra.
“Đừng dùng cháo, đổi lại là canh hầm không được sao?” Chưa bao giờ Nam Thừa Diệu có vẻ hoảng loạn, lo lắng như vậy, lên tiếng hỏi Tô Tu Miễn.
“Nếu có thể, ngay từ đầu ta đã không ép nàng thử.” Tô Tu Miễn không hề nhìn hắn, vẫn một mực đưa thìa cháo đến bên môi của ta, giọng nói lạnh lùng vừa rồi cũng trở nên dịu dàng hơn: “Khuynh nhi, thử thêm một lần, được không? Ngươi sắp làm mẫu thân, ngươi phải kiên cường.”
Ta gật đầu, chỉ là ta vẫn làm không được, thân thể dường như có ý chí của riêng mình, cũng không nghe theo ý muốn của ta, ta nhìn bát cháo trong tay Tô Tu Miễn, thân thể run lên từng hồi.
Nam Thừa Diệu chợt buông ta ra, hắn đưa mắt nhìn Tầm Vân ý bảo nàng ngồi vào chỗ của hắn, thay hắn đỡ lấy ta.
Sau đó, hắn cũng không nói gì, đón lấy bát cháo trong tay Tô Tu Miễn, tự mình uống một ngụm, kề môi áp vào miệng của ta, cũng không quan tâm xem trong miệng ta còn lưu lại vết dơ gì, cương quyết cạy mở môi của ta, đem hết cháo trong miệng chuyển sang, sau đó, một tay giữ chặt lấy thắt lưng của ta, một tay đỡ sau gáy, ép ta phải nuốt hết ngụm cháo kia.
Cứ thế một lần lại một lần, ta không biết mình nuốt được bao nhiêu, lại nôn ra bao nhiêu, chỉ nhớ rõ sức lực từ hắn, cố chấp mà tuyệt vọng, trong khi đôi tay hắn ôm lấy ta lại run lên nhè nhẹ, run rẩy đến đau lòng.
Sau đó rất lâu, ý thức của ta vẫn còn hỗn loạn, ta lờ mờ nhận ra có người ôm ta, không ngừng gọi tên ta, cũng giống như, thật lâu thật lâu trước đây.
Nhưng ta biết, lúc này nếu mở mắt ra, sự thật vẫn là sự thật, ta không thể quên đi hết thảy.
Hắn hôn lên môi, lên trán ta, nói với ta rằng, Thanh nhi, quá khứ, tất cả đã qua.
Quá khứ, sao có đi qua?
Có ai biết, nếu yêu đến cùng, hận đến cùng, vậy khi quay đầu nhìn lại, có còn con đường hay không?
Ta không biết mình đã hôn mê bao lâu mới thật sự tỉnh lại, cũng không biết có phải vì một câu nói của Nam Thừa Diệu, ta mới hồi tỉnh hay không?!
Hắn nắm lấy tay ta, giọng nói dịu dàng mà dè dặt, thậm chí có phần không giống như hắn: “Thanh nhi, Diễm nhi sắp đi, nàng có muốn đi tiễn nàng ấy hay không?”
“Đi?” Ta hoảng hốt, cất tiếng hỏi: “Đi đâu?”
“Nàng đừng vội, Diễm nhi không sao,” hắn vội vàng cầm lấy tay ta: “Thái tử bị phế truất, đày đi U Châu, nàng ấy chỉ đi theo.”
“Diễm nhi đã không còn là Thái tử phi, lại sắp sinh con, U Châu xa như vậy, tại sao nàng phải đi cùng?”
Hắn lẳng lặng nhìn ta: “Là chính Mộ Dung Diễm muốn đi theo Phế thái tử, Diễm nhi đã có ý kiên quyết, ta cũng đã chuẩn bị tấu sớ xin phụ hoàng xá tội chết cho nàng ấy, nàng không cần lo lắng, tất cả đã là quá khứ.”
“Phế thái tử?” Ta bình tĩnh nhìn vào ánh mắt của hắn, vì lo lắng cho Diễm nhi nên đến lúc này ta mới hiểu ra ý tứ trong lời nói của hắn, khóe môi thoáng hiện ra nụ cười lạnh nhạt mà châm biếm: “Có phải ta nên chúc mừng điện hạ, cuối cùng đạt được ước muốn?”
Đôi mắt hắn đột nhiên đau xót, nhưng đến cùng lại không nói điều gì.
Ta không biết mình đã ngủ mê bao lâu, tỉnh lại từ một giấc chiêm bao, vật đổi sao dời.
Thái tử bị phế, Diễm nhi đang mang thai lại phải theo hắn đi U Châu, còn Đỗ Như Ngâm, tính cả nàng ta cùng đứa bé trong bụng đều chết.
Ta thật không biết đến cùng thì chân tướng sự việc là thế nào, khi nói cho ta biết những việc này, giọng nói của Li Mạch cực kỳ bình thản, tựa như đang nhắc đến những chuyện đã xảy ra rất lâu.
Nàng nói cho ta biết, khi Đỗ Như Ngâm đến ch