
u ta
giống như một ác quỷ, mặt lạnh lẽo, đáng sợ!
“Đây là
lựa chọn của chị, đừng hận tôi!”
Rầm!
Tiếng
động lớn vang lên. Cậu ta đóng sầm cửa lại.
Bóng
cậu ta biến mất ngoài màn mưa.
Lòng
Ngải Ái như bị búa tạ đập vào đau điếng, tim nhảy lên nhảy xuống không thôi,
nhìn ánh mắt của Mộc Duệ Thần hiển nhiên không thể tha thứ.
Cô chưa
bao giờ nhìn thấy ánh mắt tức giận đến thế của Mộc Duệ Thần, như mắt của con sư
tử muốn cắn nát xé xác con mồi ra hàng trăm mảnh, ánh mắt khiến người khác phải
run sợ.
Cô đẩy
cửa, lao ra ngoài màn mưa chạy đuổi theo hướng Mộc Duệ Thần:
“Mộc-Duệ-Thần!
Mộc-Duệ-Thần!”
Sương
mù che khuất tầm nhìn của cô, màn mưa phớt qua gương mặt cô lạnh toát. Cô cố
gắng hết sức chạy theo bóng dáng Mộc Duệ Thần ở phía trước trên con đường vắng.
“Mộc
Duệ Thần, đừng đi nữa. Dừng lại đi! Dừng lại đi!”
“Mộc
Duệ Thần, đừng đi nữa mà. Cậu dừng lại được không?”
“Chuyện
món quà tôi không mắng cậu nữa. Tôi hứa với cậu sẽ không bao giờ nhắc tới lớp
trưởng Chu nữa…”
“Tôi
xin cậu đấy. Cậu dừng lại… Đừng gây thương tích cho người khác nữa…”
“Mộc
Duệ Thần, Mộc Duệ Thần…”
Cô gọi
khản tiếng giữa màn mưa rồi tuyệt vọng ngã xuống đất.
“Mộc
Duệ Thần…”
“Đừng
để… tôi phải hận cậu!”
Dáng
người đang đi nhanh phía trước chợt dừng lại, quay người.
Ngải Ái
ngẩng đầu nhìn cậu ta không đi nữa, mỉm cười:
“Tôi
biết, cậu nhất định sẽ dừng lại…”
Gương
mặt thằng nhóc xuất hiện tia hoảng hốt, vội đi nhanh tới chỗ cô, cúi đầu nhìn
nhưng không hề muốn giúp cô đứng dậy, mày cau lại, tức giận nói:
“Chết
tiệt! Ai nói chị chạy theo tôi làm gì?”
“Tôi
đuổi theo vì muốn cậu dừng lại!”
Khuôn
mặt nhỏ nhắn của cô từ từ ngẩng lên, nước mưa đọng trên khóe mắt từ từ rơi
xuống, Ngải Ái đưa tay vuốt lấy, cười nhẹ:
“Nếu
lần nào con cũng nghe lời mẹ như thế thì tốt biết bao…”
Mộc Duệ
Thần cúi người, ôm Ngải Ái bị ngã dưới đất, cảm giác hơi đau lòng:
“Lại
còn không mang giày vào,… coi chừng tôi…”
Cậu còn
chưa nói xong đã ngẩn người ra…Bởi vì cánh tay Ngải Ái đã vòng qua cổ cậu, áp
hai má vào ngực cậu. Cô đưa mắt nhìn cậu thủ thỉ:
“Rất
xin lỗi… Tôi sai rồi… Đừng phạt tôi nhé…”
Mộc Duệ
Thần mấp máy môi, bế cô lên đi về phía trước.
Tất cả
những giận dữ, trách móc đều bị chôn vùi trong mưa… Một câu cũng không nói…
“Vì hắn
chị mới nghe lời tôi phải không?”
Mộc Duệ
Thần bế cô đi tới một cây cổ thụ, đặt cô xuống chiếc ghế dài rồi ngồi xuống bên
cạnh.
Cậu
lẳng lặng hỏi, không nhìn cô. Ngải Ái có cảm giác như cậu ta đang cố kìm nén
giận dữ đang bùng phát trong người.
“Lúc
cậu muốn đi gây thương tích cho cậu ấy, cậu có nghĩ rằng cậu sẽ làm tổn thương
tôi không, tổn thương sâu sắc”.Ngải Ái tựa lưng vào ghế, trả lời câu hỏi của
cậu ta.
“Đúng
thế thật!”
Cậu
quay mặt, tránh ánh mắt chăm chú của Ngải Ái:
“Chị
thích tên đó!”
Cơn gió
lạnh thổi thốc qua, những tán lá xanh ngắt xào xạt, mưa càng lúc càng nhẹ hạt
cuối cùng chuyển thành mưa phùn, vấn vương trên những bụi cây.
Ngải Ái
không nói gì, cậu cũng không lên tiếng, cứ ngồi mãi dưới tán cây.
Cho đến
khi trời tạnh mưa. Sau cơn mưa, trời sáng bừng. Những đám mây màu trắng ngà
lững thững trôi trên bầu trời xanh, ánh mặt trời rọi qua kẽ lá chiếu thẳng vào
tóc Mộc Duệ Thần, trên vai và trên bàn tay đang nắm chặt.
Ngải Ái
đặt đôi chân trần xuống đất.
“Mộc
Duệ Thần!”
“Ừ”.
Cậu thờ ơ trả lời, mắt nhìn sang nơi khác.
Một bàn
tay trắng mịn giơ ra trước mặt cậu.
“Chúng
ta về nhà thôi!”
Mộc Duệ
Thần đứng dậy, yên lặng nhìn cô.
Cô
ngoảnh đầu nhìn lên, ánh mặt trời không còn chói chang nữa.
Cậu
đứng đó che cho cô ánh nắng gay gắt, phủ bóng mát bao quanh cô.
“Cậu…
cậu cao thế!”. Mắt cô lấp lánh. “Mới có bao lâu đâu mà sao cậu cao hơn tôi
rồi?”
Khóe
miệng Mộc Duệ Thần khẽ nhếch lên, dang tay ra:
“Bé
con, lại đây, tôi bế”.
“Lại bế
à?”
“Chị
chân trần chạy trên đất không thấy xấu hổ à?”
“A…
do…”
Cơ thể
bỗng bị nhấc bổng lên, Ngải Ái giống như con gà con, bị Mộc Duệ Thần xốc lên
vai. Không quan tâm đến những người đi đường đang nhìn vào cả hai, cậu nhếch
môi cười, chậm rãi đi về phía trước.
“Cậu
vác tôi như thế này tôi càng xấu hổ!”
“Ngoan
nào, nghe lời mẹ, thả mẹ xuống”
“Mộc
Tiểu Thần, Tiểu Mộc Mộc, Duệ Thần, A Mộc,… Nghe mẹ nói… Cậu xem, mọi người đều
đang nhìn chúng ta kìa”.
“Đồ vô
tâm! Cậu có biết hai chữ vô tâm viết thế nào không hả?”
Nói thế
nào cũng không ăn thua, Ngải Ái chun mũi.
“Để
xem, sau này lớn lên cậu sẽ không có nổi bạn gái đâu…”
Mộc Duệ
Thần dừng lại, liếc mắt nhìn cô:
“Tôi có
người con gái của tôi rồi. Chị không cần phải lo”
“Ai cơ?
Ai xui xẻo vậy? Ai lại đồng ý làm người con gái… Á”
Bốp.
Mộc Duệ Thần không nể tình đánh một cái vào mông cô.
Cô đau
quá la lên, ngửa mặt lên trời. Thói đời sao có thể thay đổi được cơ chứ. Con
lại có thể đánh vào mông mẹ.
…
Đi vào
nhà, Ngải Ái bị cậu ném xuống giường. Cô đau quá hét lên, vừa xoa mông vừa
không ngừng nguyền rủa Mộc Duệ Thần:
“Thằng
nhóc này, tại sao cậu càng lúc càng quá đáng thế hả. Thù này nhất định tôi sẽ