
ã đợi em”.
Anh
nhìn cô im lặng một lúc lâu mới lên tiếng:
“Anh
nhớ chúng ta đã giao kèo tối nay anh muốn làm gì thì làm…”
Ngải Ái
sừng sỏ, co chân chạy biến vào trong phòng:
“Không
giỡn với anh nữa. Em đi tắm đây”.
Cô ném
túi xách lên ghế nệm, cầm quần áo chạy trốn vào trong phòng tắm.
Mộc Duệ
Thần nhìn cô, cong miệng cười một cái, khẽ lắc đầu, sau đó ngồi xuống ghế nệm
mở máy tính tiếp tục giải quyết tập báo cáo được gửi tới từ Mỹ.
Trong
phòng tắm bắt đầu truyền ra tiếng xả nước và tiếng hát vang. Có vẻ như bé của
anh hôm nay có tâm trạng khá vui vẻ…
Mộc Duệ
Thần nhìn bản kế hoạch như ma trận trên màn hình với vẻ mặt khá chăm chú, những
ngón tay lướt trên bàn phím, dường như thái độ nghiêm túc này không hợp với một
người trẻ tuổi như anh.
Có
tiếng nhạc vang vang bên tai, màn hình điện thoại sáng lên trong túi xách. Mộc
Duệ Thần vốn dĩ không quan tâm lắm vì anh không phải là người thích xâm phạm
đời sống riêng tư của người khác cho dù đó là bé của anh, chắc chắn cô ấy cũng
sẽ không đồng ý.
Nhưng…
Trên
màn hình điện thoại hiển thị tên người gọi tới. Bắc Hàn đang gọi… Bắc Hàn, đang
gọi… Nhạc chuông này khá phù hợp với phong cách của cô.
Anh lấy
điện thoại vẫn đang phát nhạc chuông ra thì tiếng nhạc ngưng bặt.
Ném
điện thoại lên bàn, tiếp tục tập trung vào công việc thì có tiếng chuông báo
tin nhắn. Mộc Duệ Thần nhìn qua, vẫn là Bắc Hàn.
Anh
nhìn hàng chữ trên màn hình tới mười lăm lần cả thảy vẫn không có cách nào bình
tĩnh tiếp tục làm việc.
Anh đã
bị phá đám.
Anh cầm
điện thoại lên, đọc tin nhắn Bắc Hàn gửi tới, sau đó không lâu đã khiến anh
phải nhăn mặt.
Cô bé,
cảm ơn em. Thật tình anh rất muốn được cõng em mãi trên lưng, mãi mãi không
dừng lại… Cảm ơn em vì đã cho anh một kỷ niệm đẹp, bởi vì ít ra anh cũng biết
rằng: Em không ghét anh… Với anh, như vậy đã đủ… Bắc Hàn
Mộc Duệ
Thần nhìn chằm chằm vào ánh sáng phát ra từ màn hình, nhấn nút thoát rồi ném
điện thoại lên bàn.
Anh gập
máy tính, khoanh hai tay đưa mắt nhìn về phía phòng tắm. [Chết chưa'>
Cửa
phòng tắm sau đó mở ra, Ngải Ái mặc áo phông và quần đùi đi ra, do để
tránh nước thấm vào chân nên cô chỉ tắm rửa qua loa.
Thấy
Mộc Duệ Thần ngồi yên không nhúc nhích trên ghế còn nhìn mình chăm chú, cô sững
sờ ngây ngốc đứng tại chỗ:
“Sao
vậy? Sao anh lại nhìn em bằng ánh mắt kỳ quái thế hả?”
Ánh mắt
đó có vẻ như đang thăm dò cô cùng với vẻ mặt lạnh lẽo đạo mạo.
Ngải Ái
đi tới ngồi xuống cạnh anh, hai tay đặt lên trên cánh tay của anh, ngước mặt
lên hỏi:
“Mộc
Duệ Thần, hay anh không được khỏe, vết thương của anh lại đau hả? Hay mình đi
bệnh viện nhé?”
Anh
nheo đôi mắt lạnh băng lại, hơi quay mặt đi, nhìn cô:
“Không
sao!”
Ngải Ái
nhẹ nhỏm thở ra, ghé sát mặt vào anh giống như con mèo con dụi vào người chủ
nhân:
“Anh
khỏe mạnh là em vui rồi”.
Mộc Duệ
Thần từ từ nghiêng người xuống, cả người Ngải Ái ngã vào lòng anh. Cô dựa vào
ngực anh, chun mũi hít hít. Mềm mại và ấm áp thật đấy.
“Mộc
Duệ Thần… Sao người anh lúc nào cũng thơm thế…”
Cô dựa
sát vào anh, ngửi mùi thơm tỏa ra từ anh, hơi nheo mắt lại.
“…Ừ…”
Một lúc
lâu sau, anh mới ôm eo cô, đặt cô ngồi trên chân mình, cúi đầu lên tiếng:
“Tối
nay em đã làm gì?”
Ngải Ái
đang thả lỏng cơ thể bất giác cứng đờ cả người ấp úng:
“À… Ở
trường bàn… những việc này kia nọ…”
“Thật
chứ?”
“Ừ!”
Cô gật
đầu cái rụp, cúi thấp xuống không dám ngẩng mặt lên nhìn anh. Ngay sau đó, tay
Mộc Duệ Thần đặt trên cổ cô lạnh như băng. Mộc Duệ Thần bắt buộc cô phải ngẩng
đầu lên nhìn thẳng vào anh:
“Bé,
sao em lại run?”
“…Hả?
Em không có…”
“Em
đang hoảng hốt, sợ hãi,… Cả người run rẩy… Và, em đã nói dối”.
Mặt
Ngải Ái biến sắc.
Mộc Duệ
Thần nhếch môi mỉm cười:
“Em lúc
nào cũng tỏ vẻ đáng thương để anh dễ dàng bỏ qua cho em. Nhưng lần này sẽ không
có chuyện đó đâu… Em đã… nói dối hòng qua mặt anh”.
Vừa dứt
lời, Ngải Ái có cảm giác cằm mình bị nắm mạnh lấy, ngón tay bóp mạnh như muốn
bẻ gãy cằm cô.
“Đau…”
“Lần
nào em cũng kêu đau nhưng không chịu nhớ cảm giác đau đớn”. Mộc Duệ Thần tàn
nhẫn nói. “Anh đang giúp em nhớ lại, có muốn anh làm cho em nhớ mãi không
quên?”
Cô thấy
eo mình bị cánh tay anh ôm chặt. Mộc Duệ Thần ôm ghì cô vào người cứ như muốn
bóp nát, bẽ gãy xương cốt cô.
Lực
mạnh bạo khủng khiếp khiến cô không thể nào chịu đựng nổi, nhìn vào đôi mắt
lạnh băng của anh cô biết anh đang rất tức giận. [Đọc bản convert có khi còn
hay hơn mình edit lại'>.
“Đúng
là em đã gặp Bắc Hàn”.
Cô khổ
sở hét lên, tay nắm chặt vai anh để khỏi đau, kiên cường nhìn anh. “Nhưng em
không có lỗi gì cả. Bọn em chỉ là bạn bè”.
Ánh mắt
Mộc Duệ Thần lạnh lẽo không có nổi một tia ấm áp. Anh đẩy tay ra, Ngải Ái liền
ngã ập xuống mặt đất. [Thằng này vũ phu dã man. Sau này Ngải Ái có bầu rồi cũng
thế. (T___T)'>.
“Tôi
ghét nhất là bị lừa gạt”. Giọng nói của anh hờ hững. “Càng không thể tha thứ
cho người đã lừa gạt tôi”.
Ngải Ái
bị ngã sấp xuống đất, vết thương ở chân va vào chân bàn đau tới mức mắt cô đỏ
hoe.
“Đúng
thế. Nếu k