Dịu Dàng Im Lặng

Dịu Dàng Im Lặng

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 321891

Bình chọn: 10.00/10/189 lượt.

chỉ tao nhã, mà bây giờ, anh lại đem túi sách tùy ý móc ở đầu vai, một góc áo sơmi lộ ở bên ngoài, nghiêng dựa vào bảng trạm xe bus, khác với hình tượng thường ngày, lại có tư thái tiêu sái khác.

Cô tình nguyện tin tưởng là anh không có phát hiện cô, mà không phải là cố ý bỏ qua, ít nhất trong lòng so sánh sẽ không khó chịu như vậy.

Bất quá cô cũng biết. Đó căn bản là không thể nào, ở trong biển người như thủy triều, bọn họ đều có thể tự nhiên mà cảm nhận được sự tồn tại của đối phương, huống chi ở trên con đường quạnh quẽ này!

Lên xe, bọn họ vẫn mỗi người một phương, trên xe không có người nào, mà anh, lựa chọn vị trí cách cô xa nhất ngồi xuống!

Doãn Tâm Ngữ khẽ cắn môi, một loại cảm giác bị người cự ghét đâm tập kích lên trái tim.

Anh có phải—— đã rất chán ghét cô hay không?

Bên kia ——

Tống Kình mặt hướng ngoài cửa sổ, ánh mắt thủy chung không có dời qua, lại không có người lưu ý đến, tay anh cầm túi sách, không tự giác mà nắm chặt lại, ngoài cửa sổ cảnh vật bay vút, không có bất cứ thứ gì đặt vào mắt anh.

Cô gái ghê tởm! Cô làm gì động một chút lại đem ánh mắt đặt ở trên người anh, cô còn không có chơi chán sao?

Cho dù mệnh lệnh chính mình không cho phép để ý cô, nhưng nhất cử nhất động của cô, anh đều tinh tường so với bất kỳ ai khác, cô lộ ra thần sắc bất lực yếu ớt, anh vậy mà có cảm giác tội lỗi, đúng là gặp quỷ rồi.

Anh thật sự không hiểu nổi cô đang suy nghĩ gì, mỗi ngày dùng ánh mắt tràn ngập áy náy dịu dàng nhìn qua anh, lại cái gì cũng không nói ra, cô nếu cảm thấy thật sự có lỗi với anh, sao không tự chính mình tới nói cho anh biết? Chỉ nhìn anh thì làm được cái gì!

Anh cũng không trông cậy vào cô giải thích gì đó, những lời khó nghe kia anh đều có thể bỏ qua, chỉ vì anh tin tưởng, cô không phải loại thiên kim tiểu thư kiêu căng, chỉ cần cô mở miệng, cho dù chỉ là chủ động lên tiếng kêu gọi cũng được, đừng làm cho anh cảm thấy, anh là một bên tình nguyện.

Anh thừa nhận, ở sâu trong nội tâm, anh một mực đang đợi nửa lời biệu thị của cô…

Xe bus sắp đến trạm, cô lại như cũ chỉ biết ngóng nhìn anh phảng phất như muốn nói lại thôi, Tống Kình bắt đầu phát hỏa, xe bus dừng lại, anh bực mình mà lướt qua cô, bước xuống xe, xa xa đem cô ném ở sau lưng.

Anh thề, anh không bao giờ … để ý tới cô gái khó hiểu này nữa!

Vì vậy, anh cũng không phát giác, sau lưng một đôi bàn tay nhỏ bé duỗi ra, lại mất mác rũ xuống…

Sắc trời tối thật nhanh, đén trên đường đều đã sáng, Doãn Tâm Ngữ yên lặng đi theo phía sau anh, trong hẻm nhỏ vừa tối lại yên tĩnh, nhìn không thấy vết chân, hắn lại cách cô quá xa, cô dần dần cảm thấy hoảng hốt, sau lưng… Giống như có người, động tác thật khả nghi…

Cô hoảng sợ, sợ anh bỏ mặc cô, thế nhưng cô lại không biết nên làm thế nào lưu anh lại…

Không có nghĩ nhiều, cô nhặt một hòn đất nhỏ trên mặt đất lên, hướng phía trước ném tới.

Tống Kình không dám tin mà quay đầu lại trừng mắt cô.

Cô thế nhưng cầm đá ném anh? !

Bất khả tư nghị nhất chính là, anh không hề phòng bị mặc cho cô ném, kỹ thuật nát bét của cô không có biện pháp ném trúng, phương hướng lệch xa thật là làm cho người ta buồn cười.

Nếu như cái này là “Biểu thị” cô gọi, như vậy anh muốn nói: anh muốn bóp chết cô!

Bất quá chỉ làm làm phiền đại tiểu thư cô mở kim khẩu, gọi anh một tiếng sẽ chết sao?

Cái này, càng làm Tống Kình căm tức không muốn nhìn thấy cô, bước nhanh cước bộ hơn.

Tống Kình đi quá nhanh, cô căn bản là theo không kịp, mắt thấy khoảng cách hai người càng kéo càng xa, thẳng đến anh tiến vào một đầu hẻm khác, triệt để biến mất ở trước mắt cô, hai dòng nước mắt rốt cục tràn mi mà ra.

Đối với người không có ý tốt ẩn nấp trong bóng tối mà nói, đây là thời cơ tốt.

Vừa thấy Doãn Tâm Ngữ chỉ còn một mình, tên con trai kia theo dõi cô đã lâu lập tức đánh về phía cô, Doãn Tâm Ngữ ngược lại hít sâu một hơi, kinh hoàng mà trừng lớn mắt.

Hắn ta muốn làm gì? Hắn ta muốn làm gì cô?

Liên tiếp sợ hãi cùng lo sợ nghi hoặc xẹt qua trong lòng, rất nhanh đã có giải đáp ——

Tên con trai kia lộ ra nước miếng làm cho người ta buồn nôn, thần sắc hèn mọn bỉ ổi, một tay tập kích lên ngực của cô ——

Không! Tại sao cô phải gặp chuyện này? Cô nên làm cái gì bây giờ?

Đầu óc nhao nhao loạn loạn, ý niệm duy nhất, chỉ còn lại có anh.

Tống Kình, cứu tớ, Tống Kình, Tống Kình…

Cô dưới đáy lòng một lần lại một lần im ắng mà hò hét, đồng thời cũng tuyệt vọng mà giãy dụa, sức lực yếu ớt hoàn toàn không làm nên chuyện gì.

Anh bỏ mặc cô, anh chán ghét cô…

Trong đầu cô chỉ còn ý nghĩ này, nước mắt thi nhau rơi xuống, lòng đau xót, thật tuyệt vọng.

Đột nhiên, một cái túi sách ném tới trước mặt, thật ra chính là ném tên dâm trùng sắc dục hun tâm!

Tống Kình vén tay áo lên, hai đấm nắm thật chặc, chuẩn bị đem người này đánh thành bùn nhão!

Đừng xem thường con trai mười tám tuổi, Tống Kình anh tốt xấu gì cũng là đội trưởng của quyền xã trong trường học.

Hôm nay, nếu không phải vì Doãn Tâm Ngữ, cảm xúc quá mức phiền muộn, anh cũng sẽ không tìm mấy đoàn viên đến luyện nắm đấm, phát tiết tinh lực cùng hỏa khí, nên trễ như vậy mới


Pair of Vintage Old School Fru