
túi xách sang một bên, tiến lại gần
giường bệnh.
“ Tần Lệ Nhi, cậu làm ơn
tỉnh lại đi có được không??? Rốt cuộc cậu tính hành hạ mình, hành hạ cha mẹ cậu
đến khi nào hả??? ” Tuyết Dung nắm chặt bả vai Lệ Nhi lay mạnh.
Tuy nhiên Tần Lệ Nhi vẫn
không hề có phản ứng.
‘Ba’
Một tiếng thanh thúy vang
lên, ba người còn lại trong phòng đều ngỡ ngàng.
Tần Lệ Nhi ôm mặt, trân
trối nhìn Tuyết Dung, trong mắt ánh lên tia giận dữ.
“ Sao, nổi giận sao???
Nổi giận thì đứng lên mà đánh lại tớ. Tần Lệ Nhi, tớ nói cho cậu biết, tớ thật
sự rất thất vọng về cậu. Lệ Nhi mà tớ quen là một cô gái đầy sức sống, rất hiếu
thảo, rất quan tâm bạn bè. Nhưng ngày hôm nay, cậu xem thử xem, cậu đã trở nên
như thế nào??? Cậu chỉ vì một gã đàn ông vong tình phụ nghĩa, cắt mạch máu tự
vẫn. Bộ trước khi cậu làm chuyện đó, không hề nghĩ đến cha mẹ cậu sao ??? Họ
sinh cậu ra, vất vả nuôi cậu khôn lớn, cậu còn chưa báo hiếu họ, vậy mà lại đi
có suy nghĩ nông cạn, muốn kết thúc sinh mạng của mình. Một lần nữa, cậu lại
làm họ đau lòng, lo lắng đến mức như vậy. Đây là cách báo ân sinh thành, nuôi
dưỡng của cậu với họ hay sao ??? Không lẽ cậu nhẫn tâm để họ người tóc bạc tiễn
kẻ đầu xanh hay sao ??? Tớ và Tịnh Hà đều là bạn
thân của cậu, bọn tớ vì cậu, bỏ hết mọi công việc, chạy đến đây. Vậy mà cậu
chẳng thèm quan tâm để ý, chẳng lã đây chính là những thứ mà cậu từng nói ‘bạn
bè có phước cùng hưởng, có họa cùng chia hay sao???’. Chẳng lẽ trong mắt cậu,
bọn tớ chỉ có thể là có phước cùng hưởng, nhưng không thể có họa cùng chia hay
sao??? Như vậy thì cậu quá xem thường bọn tớ, vậy là cậu xưa nay chưa từng xem
bọn tớ là bạn có phải hay không??? Cho nên cậu mới im lặng, không thèm chia sẻ
với ai như thế ??? Tớ không thích thế này chút nào, cậu mau trả lại Lệ Nhi lúc
trước đây cho bọn tớ. Tớ nói cho cậu biết, Lệ Nhi lúc trước là người rất lạc
quan. Nếu cô ấy gặp phải chuyện này, cô ấy sẽ tuyệt không làm chuyện dại dột,
mà sẽ sống thật tốt, sau đó tìm một người bạn trai tốt hơn để cho tên kia biết
rằng, không có hắn cô ấy cũng sống rất tốt, không hề ảnh hưởng gì cả. Hơn nữa,
hắn không chọn cô ấy, mà lại đi chọn cô gái kia, là hắn ngu ngốc, không có mắt
nhìn người. Đây mới là chuyện mà Tần Lệ Nhi cần phải làm, chứ không giống như
bây giờ, lại đi làm cái chuyện ngu ngốc này. Cậu không còn là Lệ Nhi như trước
nữa rồi. Coi như tớ xin cậu, mau trở lại đi được không??? Không có tên chết
tiệt kia, cậu vẫn còn bọn tớ, còn có cha mẹ cậu, và rất nhiều người quan tâm
cậu mà. Cậu hãy mau chóng đứng lên lại đi, có được không ??? ” Tuyết Dung giọng
nói nghẹn ngào, càng nói nước mắt càng rơi, nhưng cô vẫn cầm cự nói xong, sau
đó che miệng chạy nhanh ra ngoài.
“ Tuyết Dung!!! ” Lăng
Tịnh Hà vội vã đuổi theo sau.
Tần mẫu nghe xong lời
Tuyết Dung nói, cũng kiềm lòng không được, khóc lớn chạy ra ngoài.
Tần phụ liếc nhìn con
gái, sau đó thở dài một tiếng, nhanh chóng chạy đuổi theo vợ mình.
Cả căn phòng giờ đây hoàn
toàn trống rỗng. Mọi người đều đã rời khỏi, chỉ để lại Tần Lệ Nhi một mình ngồi
ngơ ngác ở đó.
“ Tuyết Dung, cậu ổn chứ
??? ” Lăng Tịnh Hà chạy đuổi theo Tuyết Dung lên sân thượng của bệnh viện, vẻ
mặt lo lắng hỏi.
“ Tớ không sao. Tịnh Hà
à, tớ thật sự không thể hiểu nổi Lệ Nhi nữa rồi. Rõ ràng cái tên Lý Văn Kiệt đó
không có chỗ nào tốt, chẳng qua là miệng lưỡi ngọt một chút mà thôi. Lệ Nhi rõ
ràng cũng biết chuyện này, thì tại sao cô ấy lại cứ yêu hắn đến như vậy??? Thậm
chí thiếu hắn thì sống không nổi nữa chứ. ” Tuyết Dung đau lòng hỏi.
“ Tuyết Dung, vấn đề thì
cho dù là chúng ta có hiểu cũng không được, quan trọng là Lệ Nhi hiểu mới được. Nam nhân
trên đời này có rất nhiều, nam nhân tốt cũng không thiếu, nhưng số phận lại cứ
thích trêu người, để cho Lệ Nhi yêu Lý Văn Kiệt. Đây là số kiếp của cô ấy, kể
từ khi Lý Văn Kiệt cùng Lệ Nhi chia tay, tớ và hai bác ngày nào cũng an ủi cô
ấy, làm mọi cách để cô ấy không nghĩ đến chuyện đau lòng này. Tớ cứ nghĩ là cô
ấy sẽ vượt qua được chuyện này và bắt đầu một cuộc sống mới, nào ngờ cô ấy
lại….. Bây giờ chỉ hy vọng một cái tát vừa rồi, cộng thêm một trận mắng liên tục
của cậu, có thể làm thức tỉnh được Lệ Nhi. Nếu không thì tớ cũng hết cách rồi.
” Lăng Tịnh Hà thở dài hy vọng.
Tuyết Dung quay sang nhìn
Tịnh Hà, nhưng không mở miệng nói gì. Cả hai đều hiểu rõ, những gì họ có thể
làm đều đã làm hết rồi. Nếu như bản thân Tần Lệ Nhi còn không chịu thức tỉnh,
thì họ cùng đành bó tay mà thôi. Hai người cũng chỉ lẳng lặng đứng đó một hồi,
sau đó cả hai cùng quay trở xuống. Nhưng trong tâm, cả hai đều hy vọng Lệ Nhi
có thể thức tỉnh, đừng làm cho những người quan tâm cô ấy phải lo lắng nữa.
Lại thêm ba ngày nữa trôi
qua, hôm nay cũng như mọi ngày, Tịnh Hà cùng Tuyết Dung sau khi sắp xếp mọi
chuyện, lại cùng nhau đến bệnh viện thăm Lệ Nhi. Thế nhưng vừa bước vào phòng
bệnh, hai người đã bị cảnh tượng bên trong làm cho ngỡ ngàng.
Bên trong phòng, Tần Lệ
Nhi đang ngồi trên giường bệnh, tựa lưng vào gối, cúi đầu ăn một cách ngon
miệng những món