
ủng…
Cho
đến giờ ra chơi…
Có
vài bóng người đứng dưới sân sau dãy lớp học nhìn lên lớp của Anh Vũ…
Điện
thoại Anh Vũ đổ chuông, có một tin nhắn được gửi đến, cô bé lấy ra đọc rồi nhìn
xuống cửa sổ tầng hai, ở đó có hai tên ngốc đang chờ cô. Cô nhóc lẳng lặng đi
xuống mà không biết rằng, có một người cũng đang lặng lẽ theo sau cô. Với nụ cười
nửa miệng. Của ác quỷ…
Dưới
sân trường…
- Lãm,
vết thương sao rồi ?
Anh
Vũ nhìn hai kẻ trước mặt ngán ngẫm, hai đứa này hình như cầm tinh sao chổi, đụng
vào tụi nó thường không may chút nào cả, nhưng sao tụi nó lại là bạn thân của
cô chứ, “bỏ thì thương, vương thì tội” đúng thật là phiền phức mà…
-Nhẹ
thôi, chỉ vài ngày là khép miệng . Lãm đưa tay lên dãi băng trắng trên đầu mỉm
cười.
-Em
gái cậu thế nào rồi ?
-Nó
nhập viện rồi. Cũng may là có tiền của nhóc. Hôm nay tôi tới đây là để cảnh báo
nhóc…
-Cảnh
báo ? Vụ gì thế ? Anh Vũ dựa vào tường lắng nghe với vẻ lơ đãng, đôi mắt trong
veo nhìn ra sân trường ngập ánh nắng vàng, mơ màng, nơi góc sân đó có đôi bướm
trắng đang bay bay…
-Cái
thằng cầm đầu nhóm hôm qua đó. Nó là Leo, hình như nó là một tay đáng gờm trong
thế giới ngầm, hôm qua nhóc đã đắc tội với tụi nó, tụi nó mà gặp nhóc sẽ không
để yên đâu.
-Hừ
! Hai người đúng là lo bò trắng răng, làm như trái đất này nhỏ bé lắm vậy, Dễ
gì mà gặp lại chứ. Anh Vũ vẫn không rời mắt khỏi đôi bướm trắng, đôi cánh mỏng
manh cứ dập dờn , dập dờn theo làn gió, trông thật đáng yêu… Lãm thở dài trước
vẻ thờ ở của Anh Vũ.
-Nghe
nói nó mới chuyển tới trường mình đó !
-Hở?
Mới chuyển đến? chuyển đến đây sao?
Giờ
cô nhóc mới chịu quay sang nhìn kẻ đang nói chuyện với mình. Đôi mắt trong veo
khẽ động, dường như cô đánh hơi thấy có mùi rắc rối do bọn này đem đến. Hai đứa
này, nói tụi nó là sao chổi quả không sai mà.
-Nghe
nói nó mới chuyển đến đây học sáng nay đó, nó đánh nhau bị đuổi khỏi trường cũ
nên phải chuyển đến trường mình, nhưng không biết là vào lớp nào. Lãm nhìn Anh
Vũ với vẻ áy náy.- Tụi này tới đây báo cho nhóc biết mà tránh xa ra. Đừng để đụng
mặt nó, nếu không…sẽ thê thảm đó.
Nghiêm
trọng vậy sao? Anh Vũ nghĩ ngợi một chút, rồi lại thấy chẳng có gì đáng lo.
-Hừm
! Chung trường thì sao chứ ? Đêm qua trời tối, chắc gì nó đã nhớ mặt tớ chứ ?
Vì ngay cả tớ còn không nhớ nó kia mà !
Anh
Vũ lại lơ đãng nhìn ra sân trường, mới vài giây quay đi là đôi bướm đã bay mất
rồi…Cậu nhóc kia thì chỉ biết thở dài. Cô bạn thân của cậu xưa nay nổi tiếng là
người lạc quan, cậu lo lắng sốt vó đi đến cảnh báo nó, nhưng xem ra trên đời
này không có gì khiến nó sợ hãi được cả. Như vậy cậu cũng cảm thấy đỡ lo lắng
phần nào. Nhưng vẫn cảm thấy chưa yên tâm, cậu cố nhắc nhỏ nó lần cuối trước
khi đi.
-Anh
Vũ ! Nó có mái tóc đỏ hơi dài, nhìn cũng dễ nhận ra thôi. Gặp thì nhớ tránh đi
nhé…
Anh
Vũ vẫn giữ cái vẻ lơ đãng, gật gù.
-Ờ…Nhớ….Tóc
đỏ à ? Những hình ảnh dập dờn trong đầu Anh Vũ khiến cô nhớ lại một điều gì đó.
Màu đỏ…cái giẻ rách bờm xờm màu đỏ…
Ếhhhhh…!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!
Hình
như có một khuôn mặt rất quen đã hiện ra trong đầu cô, cô nhóc vội quay phắt
sang hỏi bằng giọng hoang mang.
-Ê….chờ
chút Lãm…Cậu nói nó có mái tóc đỏ hả…
Lãm
gật đầu, hơi khó hiểu vì thái độ kì lạ của nhỏ bạn, cậu bạn kia cũng quay sang
cô có vẻ lo lắng, lẽ nào Anh Vũ đã đụng mặt tên đó rồi.
-Không
nhớ à ? Hôm qua nhóc đứng gần nó lắm mà, không lẽ không nhìn rõ ?
Anh
Vũ cười đau khổ, khóe miệng giật giật...
-Rõ…và…nhớ
rồi…hic…
Tóc
đỏ…
Chính
là…
-Đông
đủ quá nhỉ !
Một
giọng nói lạnh ngắt vang lên phía sau khiến Anh Vũ giật mình. Mới nhắc đã đến rồi.
Chính là gã hot boy mới đến này đây…
-Vì
mạng sống của mình, chạy đi mấy đứa. Anh Vũ khẽ nói với hai đứa bạn rồi định
chuồn đi, nhưng đã trễ…
Một
đám nam sinh ở đâu vây ba đứa nhóc, hai thằng nhóc kia bật dậy hoảng hốt, còn
Anh Vũ có vẻ đã hiểu được tình hình nên bắt đầu nghĩ đến phương án đối phó, và
chước thứ 36 lóe lên trong đầu. Nhưng thật không may, mới quay đầu định chạy
thì cô gặp một kẻ có mái tóc đỏ rực đi ra, con dao nhỏ trên tay gã lóe sáng dưới
ánh mặt trời.
-Hừm
! Tôi còn đang thắc mắc tại sao tối qua cô lại dám lừa tôi cho hai thằng kia bỏ
trốn. Hóa ra là đồng bọn?
Leo
vừa nói vừa quay tròn con dao nhỏ trong tay, nhìn Anh Vũ với một nụ cười nửa miệng
lạnh lẽo, thật không biết phải diễn tả niềm hạnh phúc to lớn của cậu như thế
nào khi bất ngờ được gặp lại con mồi mà mình đang săn đuổi và thề là phải tự
tay giết chết, kẻ dám xỏ mũi cậu, tổn hại nghiêm trọng đến sĩ diện của cậu. Lần
này thì cô nhóc chết chắc.
Anh
Vũ tái mặt lùi dần ra sau gượng cười cầu hòa…
-Haha…Chào
đại ca ! À…Cậu tên là Leo phải không ?
-Hử!
Cô giả nai hay đầu cô chứa toàn đất thế? Không lẽ cô không tìm hiểu tôi là ai trước
khi quyết định đắc tội với tôi sao ? Con dao nhọn trên tay Leo lóe lên dưới ánh
mặt trời, ánh trắng lạnh lẽo hắt ngang qua đôi mắt Anh Vũ khiến cô bé giật mình.
Nếu có thời gian tìm hiểu nó là ai thì cô đã để giành bỏ chạy rồi…
-Đại
ca ! Để tụi