
ấy phải chết. Leo thầm cười, cô bé ngốc,
cô bé khờ khạo, tại sao lúc nào cũng luôn dằn vặt bản thân như vậy? bảo vệ Anh
Vũ là quyết định của cậu, cô bé nào có lỗi gì đâu. Anh Vũ sợ rằng cậu sẽ tự
trách bản thân nếu cậu biết cậu vì bảo vệ cô bé mà khiến bố mình chết ư ? Thật
là ngốc mà. Tại sao lại không chịu nói cho cậu nghe sự thật? tại sao lại để cậu
căm ghét cô lâu như vậy? Tại sao lại phải một mình chịu đựng đau khổ lâu như vậy?
Leo thấy tim mình đau nhói và không ngừng run rẩy. Cậu đã làm Anh Vũ phải đau đớn,
cả thể xác lẫn tâm hồn, vậy mà cô bé không hề oán trách cậu. Anh Vũ lúc nào
cũng ở bên cậu, yêu thương cậu, quan tâm, bảo vệ cậu. Anh Vũ ngốc. Anh Vũ khờ
khạo, Anh Vũ đáng yêu của cậu…. Đến bây giờ cậu vẫn chưa quên được hình ảnh cô
bé gục xuống dưới trời mưa hôm nào. Cũng may cậu đã giữ được cô ấy ở lại thế giới
này, ít ra thì cậu đã không làm gì ngu ngốc để bây giờ phải ân hận….
Đầu
Leo đau nhói, có lẽ vì kí ức đột ngột tràn về và vì cậu đã suy nghĩ quá nhiều
nên vết thương cũ bị ảnh hưởng, ngực Leo như muốn nổ tung ra vì áp lực của nước,
cậu cứ chìm dần trong màn nước lạnh, mặn chát….
Đây
là kết thúc của cậu sao? Leo giữ chặt tay trên đầu. Leo cũng không biết có phải
cậu đang giữ chặt tay trên đầu hay không nữa, vì đầu cậu đang đau nhói, mọi thứ
xung quanh thật mơ hồ. Leo không biết là mình đang tỉnh hay mơ, trong đầu cậu
chỉ còn hình ảnh của Anh Vũ thảng thốt gọi cậu khi cậu ngã xuống biển. Phải chết
như thế này ư? Leo không muốn, cậu còn phải gặp lại Anh Vũ, phải gặp lại và mắng
cho cô ấy một trận vì đã ngốc nghếch chịu đau một mình, phải gặp lại để xin lỗi
cô ấy và nói cho cô ấy biết cậu yêu cô ấy đến chừng nào. Cậu không muốn chết ở
đây, cậu không muốn tới một nơi mà không có Anh Vũ, không thể được. Leo cố mở mắt
ra, vẫn chẳng có gì ngoài màn đêm đen đặc xung quanh, cả người cậu bất động…
Anh
Vũ…
Ý
thức của Leo đang mất dần đi, đầu cậu đau nhói, đôi mắt buồn ngủ nhắm chặt lại.
Leo đã đi đến giới hạn của mình rồi, có lẽ đây là kết thúc của cậu…
Anh
Vũ ơi…anh muốn gặp lại em một lần nữa…
Đây
là những gì trái tim của Leo đang cố thốt lên…
Leo
!!!!
Đôi
môi Leo hơi mấp máy, một tia sáng lóe lên trước mắt cậu, cậu cảm thấy dường như
mình mới nghe tiếng Anh Vũ đang gọi, cậu với tay lên tia sáng đó, có một vật gì
lướt qua tay cậu, Leo vội nắm chặt lấy, dường như là một cái bàn gỗ bị rớt từ
phòng Leo xuống biển, nó đang bị áp lực của nước đẩy lên trên. Leo vội bám chặt
lấy nó, cuối cùng cậu cũng nổi lên mặt nước, không khí ùa vào phổi cậu, cả người
lạnh toát không còn một chút sức lực nào nữa, nhưng Leo biết mình đã thoát ra
khỏi màn nước đen đặc khi nãy rồi, cậu cảm nhận được từng cơn gió lạnh đang ùa
qua, nghe được tiếng sóng biển rì rào, chiếc bàn cứ dập dềnh trôi trên mặt biển
mang theo Leo đang bất tỉnh….
Sáng…
-Leo
!!!
-Leo
!!!!
-Trường
Dương ….
Đội
cứu hộ tỏa đi khắp nơi tìm Leo và Trường Dương. Anh Vũ và đám bạn cũng không chịu
ở yên trong bệnh viện chữa trị vết thương, ngay từ đêm cả đoàn đã túa đi tìm
Leo và Trường Dương, nhưng vẫn không có kết quả gì. Bờ biển dày đặc ca nô cứu hộ,
họ đã vớt được Jacker lên trong tình trạng hấp hối, nhưng Leo và Trường Dương vẫn
không thấy bóng dáng đâu. Mấy chiếc ca nô cứu hộ đã lao ra khắp nơi trên một diện
rộng…
Khôi
Vỹ chở Anh Vũ trên một chiếc ca nô phóng vùn vụt trên mặt biển, đã tìm kiếm suốt
đêm rồi mà vẫn không thấy bóng dáng hai người kia đâu, ai cũng thấp thỏm không
yên. Anh Vũ thì như gần phát điên lên. Biển ở đây không có cá mập hay những thứ
đại loại như thế, nhưng cả Leo lẫn Trường Dương đều đang bị thương nặng, nếu
không nhanh tìm được họ thì có lẽ họ đã lành ít dữ nhiều rồi…
-Leo
!!!!! Anh ở đâu ????
Anh
Vũ cố gào lên, mắt cô cay xè, nhưng vẫn chỉ có tiếng sóng biển rì rào đáp lại lời
cô. Cô gục đầu xuống khóc…
Lại
nữa rồi… Leo lại vì cô mà liều mạng nữa. Cô lại khiến Leo gặp nguy hiểm vì mình
nữa rồi…
Khôi
Vỹ nhìn cô em gái hơi nhíu mày, chiếc cano cố phóng đi nhanh hơn….
Leo,
Trường Dương…đến bây giờ Anh Vũ vẫn không thể nào hiểu nổi tại sao hai người lại
bất chấp mạng sống để cứu cô. Anh Vũ là ai mà họ phải làm như vậy chứ? tại sao
họ lại nhất định bảo vệ cho cô? tại sao lại phải hi sinh bản thân mình như vậy?
Đầu óc Anh Vũ quay cuồng, lồng ngực đau thắt lại. Cô căm thù chính bản thân
mình, chính cô đã đem lại tai họa cho mọi người, chính cô đã khiến Leo gặp nguy
hiểm…
-Leo
ơi…Trường Dương…hai người ở đâu…trả lời em đi !!!!!
Anh
Vũ lại gào lên, vẫn chỉ có tiếng sóng rì rào đáp lại lời cô. Cô bé nắm chặt hai
tay. Hai bàn tay nhỏ đau nhói rướm máu. Cô không còn thấy đau nữa, cô mãi đưa mắt
dáo dác nhìn quanh, thực ra Leo và Trường Dương đang ở đâu ? Chợt một cơn gió
ùa qua, Anh Vũ giật mình ngước lên, dường như cô cảm thấy có một mùi đặc biệt,
mùi hương dịu nhẹ của hoa hồng xanh trong gió biển. Khôi Vỹ hơi ngạc nhiên quay
sang, Anh Vũ chạy lại sát mép cano, trái tim cô run rẩy loạn nhịp….
-Anh
hai, mau đi về bên phải đi, nhanh lên…
Khôi
Vỹ nhìn