
ói quen mỗi ngày trước khi đi ngủ của Linh. Không khi nào căn
bếp của cô bừa bộn hay có một vệt bẩn nào. Ngay cả trong những lúc buồn
nhất, bối rối nhất, lo lắng nhất, chỉ cần cô ngồi ở một góc nào đó trong căn bếp, mọi thứ trong lòng cô sẽ từ từ lắng đọng.
Hành động của của Linh đột ngột dừng lại khi đột nhiên có hai bàn tay từ phía sau
vươn tới, vòng qua eo và ôm lấy cô. Linh rùng mình khi một hơi thở nóng
cháy và đầy mùi rượu phả vào một bên tai, xộc tới trước mặt, một mái đầu gục hẳn xuống vai cô. Linh giãy ra nhưng hai cánh tay kia tưởng ôm hờ
hững mà vẫn vô cùng chặt, lưng cô dán chặt vào tấm thân rắn chắc của
người đàn ông thoang thoảng mùi nước hoa mang vị biển ấy.
- Đừng giãy, cho anh ôm em chỉ năm phút thôi.
- …
- Được rồi, thì hai phút, hai phút cũng được. Cho anh ngủ một lúc.
Tiếng Đại thì thầm như ru ngủ ở bên tai cô. Sau một phút đình chỉ, Linh lại
tiếp tục lách cách với đống bát đĩa trong bồn, coi như Đại không hề đứng đó.
- Em thật giống… giống… một cô vợ… – Đại hơi nhếch miệng cười, giọng nửa say nửa tỉnh, chỉ có vòng tay là vẫn không buông.
- Anh vào phòng ngủ với Như Ý một lúc đi, để em còn dọn bếp. Phiền chết đi được – Linh cố đẩy anh ra một lần nữa.
- Đừng manh động. Anh mà không kiềm chế được là có chuyện đấy. Tất cả
những cô gái đi qua đời anh, đều bắt nguồn từ… những cơn say – Đại siết
chặt tay hơn một chút – Mà tại sao nhỉ? Tại sao anh lại không dám làm gì em nhỉ? Có cái gì đó nhắc nhở anh… ừ… nó cảnh cáo anh… không nên đánh
đồng em với những cô gái kia…
Linh chợt nhớ đến Tường Vi và một
cảm giác không vui chợt ùa tới khiến cô không giữ nổi bình tĩnh nữa. Cô
mạnh mẽ xô Đại ra, gắt gỏng:
- Cần gái thì gọi cô nhà văn của anh quay lại đi, đừng ở đây lải nhải nữa.
Đại bị đẩy ra, mất đà, va vào chiếc bàn ăn ở đằng sau, ngã ngồi xuống sàn
nhà cái “uỵch”. Linh nghe thấy tiếng ngã, vội quay đầu nhìn, sau đó cô
tháo tạp dề đặt lên bồn rửa, chạy lại đỡ Đại ngồi lên ghế:
- Trời ạ! Say với chả sưa. Anh có sao không? Đi về phòng ngủ nhé!
- Em cứ làm việc của em đi, anh uống nhiều nhưng cũng chưa ăn thua gì
đâu. Mà khi nãy em nói cái gì ấy nhỉ? Cô nhà văn của anh, ý em là Tường
Vi ấy hả?
Đại nhếch miệng cười:
- Sao? Cô ấy được không? Làm mẹ của Như Ý được không?
- Đó đâu phải việc của em – Linh quay trở lại với công việc của mình, cố tình lảng tránh vấn đề.
Cô sợ Đại lúc anh say còn hơn là lúc anh tỉnh. Vì lúc say, anh hay làm
những việc điên rồ, mà đau khổ nhất là cô lại không biết những lời anh
nói ra khi đó là thật lòng hay nói rồi quên. Vì sau mỗi cơn say, anh
chẳng nhớ gì những lời bản thân đã nói, thế thì có khác nào nói đùa đâu.
Đại vụt đứng dậy, tiến tới túm lấy cánh tay cô, kéo cô xoay người lại, ép
cô đứng dựa thành bếp, ghé sát mặt cô khiến Linh phải hơi ngả người ra
sau:
- Em đang ghen đúng không? Nói đi, em đang ghen đúng không?
- Không – Linh bị mùi rượu nồng nặc làm khó thở, vội quay sang một bên đáp.
- Có mà, em ghen mà. Anh biết… – Đại cười cười và bất ngờ hôn lên tai cô khiến Linh bủn rủn cả người.
- Anh có thôi đi không? – Linh vội đẩy Đại ra.
- À… ừ… một cô gái như em, không cần để ý tới một thằng như anh làm cái
gì, có thì có lẽ cũng chỉ vì con gái anh… – Đại cười khẩy, quay đầu đi,
cay đắng nói.
Rồi anh cất bước định đi ra phòng khách. Đi được vài bước, anh chợt quay lại nhìn vào lưng cô, cười nói tiếp:
- Những thằng đàn ông quanh em… anh cũng biết ghen đấy.
Câu nói đầy vẻ hờ hững này của Đại làm cho Linh khựng lại trong giây lát, cả người cô run bắn lên. Đại đặt tập hồ sơ xuống bàn và lấy tay bóp
bóp trán. Không hiểu sao từ lúc đi làm tới giờ anh không thể tập trung
làm được việc gì, trong lòng cứ thấp thỏm bất an. Nếu không phải nhà
hàng có việc gấp cần giải quyết thì hôm nay anh đã nghỉ trọn vẹn ở nhà
với Như Ý rồi. Không ngờ, Thư vừa tới thăm hai bố con anh thì viên trợ
lý lại điện đến nói có việc gấp cần tới giải quyết. Thế là anh để Thư
trông Như Ý, chạy vội lên đây và bị mắc kẹt với đống giấy tờ suốt từ
sáng tới giờ. Anh càng muốn giải quyết cho xong để về bao nhiêu thì đầu
óc lại càng mất tập trung bấy nhiêu. Mỗi lúc anh điện về, Thư đều nói
Như Ý đang ở cùng cô và rất ngoan nên anh mới yên tâm một chút. Qua bữa
trưa, Linh sẽ đi làm về. Có Linh trông Như Ý thì anh không cần phải lo
lắng gì nữa.
Ngồi đọc thêm một lúc, đột nhiên ruột gan Đại nóng
bừng bừng. Chẳng lẽ anh sắp ốm? Đại còn đang định gọi thư ký mang cho
mình chút nước mát thì có điện thoại của Minh.
Đại bắt máy. Minh chỉ nói một câu ngắn gọn nhưng với Đại không khác nào sét đánh ngang
tai. Tới gần ba mươi giây sau, khi anh sực tỉnh lại thì điện thoại đã
rơi xuống đất từ bao giờ. Cũng không thèm nhặt điện thoại lên, không cần mặc áo vest đang vắt trên ghế, Đại chạy ra khỏi văn phòng với tốc độ
nhanh nhất có thể. Trong đầu anh lúc này vẫn còn vang vang câu nói của
Minh:
“Khu chung cư nhà anh bị cháy, về nhanh lên”.
Khi
Đại về tới sân khu chung cư, anh quẳng chiếc xe máy mượn của một nhân
viên đổ nhào vào bồn hoa, đầu tóc rối bù lên vì p