
cùng thôi. Nếu không, sau này em sẽ rất hối hận.
Chiếc xe dừng lại ở thành phố Tuyên Quang, thả hai người đàn ông xuống, sau
đó nó lại quay về con đường cũ, trở lại Hà Nội với tốc độ còn nhanh hơn
cả lúc đi. Linh về tới Hà Nội, mệt nhoài nhưng cô không muốn ăn sáng theo lời dặn
của Đại mà đi thẳng vào bệnh viện. Khi cô tới phòng bệnh của Cường thì
gặp người quản lý đang ngồi ở hành lang. Linh giật mình khi thấy mắt anh ta thâm đen, hằn những tia máu đỏ, rõ ràng là đã lâu rồi anh ta không
ngủ một chút nào. Bà Phượng đang gục đầu tựa vào vai một người phụ nữ
khác, có lẽ là họ hàng của bà mà khóc. Nghe tiếng khóc của bà Phượng,
Linh có cảm giác tim mình cũng như muốn ngừng đập, hai nắm tay cô dần
dần siết chặt lại. Viên quản lý nhìn cô, thở dài một tiếng. Bà Phượng
chậm rãi ngẩng đầu và quay lại nhìn. Thấy Linh, trong mắt bà Phượng xẹt
qua một tia lạnh lẽo, nhưng rồi bà như chợt nhớ lại điều gì đó, ánh mặt
bà lại cụp xuống, tiếp tục khóc. Chiếc khăn tay đã bị bà vo nhàu nhĩ
thành một nhúm rồi.
- Anh Cường thế nào rồi, anh ấy… – Linh ngập ngừng hỏi.
- Bác sĩ đang cấp cứu – Người quản lý lắc đầu vô vọng.
Bà Phượng dù trong lòng rất muốn lập tức đuổi cô con dâu cũ này đi khỏi
đây, nhưng cuộc nói chuyện với con trai trước đó của bà đã khiến bà hiểu rằng, nếu Cường không được gặp vợ cũ của mình, nó sẽ không cảm thấy yên lòng. Rồi bà chợt nhớ đến những gì mình mới nghe được từ thám tử thân
tín của mình báo rằng mẹ đẻ của Gia Hân hiện đang bị tạm giam và chính
cô ta là người bày ra việc bắt cóc Gia Bảo. Trong lòng bà thở dài một
tiếng, cũng muốn cất tiếng hỏi Linh về tình hình của Gia Bảo, nhưng
những khúc mắc vẫn chưa thể tan đi ngay được. Vì thế sau khi liếc nhìn
Linh một cái lạnh lùng, bà cũng không nói gì nữa.
Linh đứng sững lại một chút, sau đó ngồi xuống chiếc ghế lạnh lẽo bên cạnh viên quản
lý. Cứ thế, Linh chìm vào kí ức của những tháng ngày cô hạnh phúc nhất
bên Cường.
Anh là mối tình đầu của cô, là người đầu tiên đưa cô
đi vào những giấc mộng ái tình nhiều sắc màu nhất. Lần đầu tiên cô gặp
anh là khi anh tới nhà hàng nơi cô làm việc để xin làm người đi giao
hàng. Anh không nói nhiều về bản thân mình, sau này cô mới biết anh là
một nghiên cứu sinh mới từ Việt Nam sang. Từ nhân viên giao hàng, anh
được chuyển lên làm nhân viên chạy bàn, sau đó là tới phụ bếp cho cô.
Cuối cùng, anh và An đều được coi là “học trò” của cô. Sau ba tháng quen nhau, anh tỏ tình với cô. Anh cho cô một chỗ dựa vững vàng đủ để cô
không còn cảm giác cô đơn nơi xứ lạ nữa. Anh yêu thương và tôn trọng cô
thực sự, anh nói rằng cô quá nhỏ bé khiến anh luôn có suy nghĩ muốn bảo
vệ, che chở, không muốn làm cô bị tổn thương.
Nếu ngay từ đầu
anh không tiếp cận cô vì mục đích khác, có lẽ dù cô có trở lại Việt Nam
vì chuyện của Nhật Lệ thì chắc chắn tình cảm của hai người cũng không
hoàn toàn chấm hết. Nếu mẹ anh và bố cô chỉ là hai người xa lạ, có lẽ cô và anh đã có một cuộc hôn nhân hạnh phúc, dù từ đầu cuộc hôn nhân ấy có sự gượng ép từ phía cô. Mối quan hệ định mệnh giữa anh và cô không biết là duyên hay nợ, chỉ biết rằng cho tới lúc này, sự ràng buộc giữa hai
người không chỉ là đứa con bé bỏng, mà còn là một thứ tình cảm khó lý
giải khác. Cũng giống như trước đây, khi cô ở bên Cường, cô nhận ra rằng cô yêu cả Đại. Còn bây giờ, trong lòng đã xác định tình cảm hoàn toàn
dành cho Đại nhưng Cường vẫn luôn là một vướng bận khó gỡ trong lòng cô. Cuộc đời này, cô dường như không thể thoát được mối quan hệ tình cảm
rắc rối với hai người đàn ông ấy, kể cả bây giờ khi Cường sắp không còn
tồn tại trên thế gian này. Có lẽ kể cả khi anh chết đi rồi, cô vẫn sẽ
nhớ anh.
Tiếng mở cửa phòng làm Linh giật mình bừng tỉnh. Vài
người mặc blouse trắng bước ra, vẻ mặt ai nấy đều hết sức căng thẳng. Bà Phượng lập tức bật dậy, nhào tới, túm lấy cánh tay vị bác sĩ đi đầu,
hoảng hốt hỏi:
- Con tôi, nó làm sao rồi, bác sĩ?
Ông bác sĩ già đưa mắt nhìn gương mặt tèm lem nước mắt của bà Phượng, sau đó thở dài nói:
- Gia đình vào nói chuyện với cậu ấy lần cuối đi.
Linh lảo đảo người suýt ngã. Nếu không có bà Phượng ở đây, chắc chắn cô sẽ
lập tức lao vào trong căn phòng kia. Nhưng cô biết, lúc này cô không có
quyền tước đoạt đi những giây phút gần gũi cuối cùng của mẹ con bà
Phượng. Quả nhiên, đoàn bác sĩ cấp cứu vừa rời đi, bà Phượng đã lập tức
chạy vào trong phòng. Viên quản lý đưa mắt nhìn Linh vẫn còn chôn chân
một cách sững sờ, khẽ nhắc:
- Cô cũng vào đi, người anh ấy mong gặp nhất là cô.
Linh siết chặt tay, sau đó cũng bước vào theo. Bà Phượng đã ngồi
ở bên cạnh giường bệnh của Cường, hai tay nắm chặt lấy tay con
trai, khóc ròng, nói không thành tiếng. Linh đưa mắt nhìn Cường, không ngờ anh đã nhìn mình từ bao giờ, giống như anh luôn đưa
mắt tìm kiếm cô ngay sau mỗi lần tỉnh giấc. Trên mặt anh xuất
hiện một nụ cười yếu ớt, nhưng vẫn tràn đầy ấm áp như mỗi
lần anh cười với cô. Cường luôn thế, dù trước đây cô có chọc
giận anh cỡ nào thì