
đến sao? Nhân viên cửa hàng bảo nó đòi tới chỗ em nên cô ấy đã bắt taxi để đưa nó đi. Nhưng sau đó cô ấy quên điện thoại và vào
lấy, lúc đi ra thì đã không thấy chiếc taxi đâu cả. Cô ấy còn tưởng
thằng bé tới chỗ em trước rồi nên nhờ anh gọi hỏi em.
- Không… nó chưa tới… nó đi lâu chưa? Với lại nó làm gì có tiền, chẳng có tài xế
taxi nào đồng ý chở nó đi nếu không có người lớn đâu – Mặt Linh tái đi,
dường như linh cảm chẳng lành của cô từ chiều đã bắt đầu rõ ràng hơn,
tới nỗi cô không khỏi run rẩy khi nghĩ tới tình huống xấu nhất.
- Cô nhân viên kia nói cũng được bốn lăm phút rồi.
- Từ cửa hàng tới bệnh viện cũng chỉ chừng hai mươi phút thôi. Trời ơi, nó liệu có bị sao không?
- Em cứ bình tĩnh, lúc này phải bình tĩnh, chờ ở đấy thêm chút nữa đi.
Gọi điện cho vài người quen như chỗ ông ngoại, chỗ bà Ngân xem nó có tới đó chơi không? Cả Đại nữa… Anh sẽ đi báo công an ngay lập tức. Anh cũng cảm thấy có chuyện không hay rồi – Phong dặn dò sau đó lập tức cúp máy.
Mấy nhân viên cửa hàng nghe thấy cuộc nói chuyện của Phong cũng trở nên run rẩy. Dù sao trước khi ra ngoài, Linh cũng dặn dò họ phải trông chừng
thằng bé, không ngờ lại để xảy ra chuyện này. Mọi người len lén đưa mắt
nhìn Hà Phương, cũng chỉ thấy mặt cô ta như sắp khóc, có lẽ là lo lắng
cho Alex hơn cả. Dù sao thì chuyện này cũng trực tiếp liên quan tới cô
ấy.
- Cô đi với tôi – Phong nhìn Hà Phương nói ra lệnh.
- Đi đâu ạ? – Hà Phương run run hỏi.
- Tới đồn cảnh sát. Cô là người duy nhất nhìn thấy chiếc taxi đó – Phong
đáp sau đó dứt khoát kéo Hà Phương đi theo mình ra ô tô, dù sao chuyện
này cô ta có không muốn hợp tác cũng không thể được.
Hà Phương bị ấn ngồi vào trong xe. Trong lúc Phong cố gắng tập trung nhìn đường và
đi thật nhanh thì Hà Phương ngồi bên cạnh lại mang một vẻ mặt hoàn toàn
khác.
“Muốn cứu con các người ư? Nằm mơ đi”. Hai tiếng sau, trong khi mọi người đang náo loạn lên vì việc Alex mất
tích thì lúc này, trong một căn phòng trọ lụp xụp ở một vùng ngoại ô hẻo lánh, một người đàn ông đang điềm nhiên hút thuốc, thỉnh thoảng lại
nhìn thằng nhóc trắng trẻo xinh xắn đang ngồi co ro ôm cái ba lô hình
con gấu của nó ở một góc phòng, mắt trợn trừng nhìn hắn. Từ lúc bị hắn
bắt, thằng nhóc gào thét liên tục. Đến bây giờ thì nó thôi không khóc
nữa, chắc đã mệt. Nó cứ lầm lì nhìn chằm chằm vào hắn, một lời cũng
không nói, chẳng giống mấy đứa trẻ đã từng bị hắn bắt cứ liên tục lải
nhải khóc gọi mẹ khiến hắn đau hết cả đầu. Nếu không phải là Hà Phương
chịu bỏ ra một cái giá cao thì hắn đã chẳng làm việc này. Từ lâu lắm rồi hắn đã không hành nghề buôn bán người nữa, vừa nguy hiểm lại quá thất
đức. Vợ hắn thường vin vào đó mà chì chiết rằng đó là lý do tại sao hai
chục năm vợ chồng hắn không đẻ được mụn con nào.
Hắn định quát
thằng nhóc nhưng lại thôi. Nếu nó ăn vạ tiếp thì hắn cũng mệt. Hắn đánh
giá lại nó một chút. Đã bắt mối buôn bán được không ít trẻ con, nhưng
đây là lần đầu tiên hắn thấy một thằng nhóc xinh xắn và lanh lợi như
thế, trong lòng thầm thắc mắc không biết bố mẹ thằng nhóc đã đắc tội gì
với Hà Phương mà khiến cô ta phải đối phó với họ bằng cách này? Con quỷ
cái đó, ngoài chuyện liên quan tới tiền bạc, chắc chẳng còn lý do nào
khác để ả có thể làm một việc như vậy. Vợ chồng hắn cũng từng ước ao có
những đứa con. Trong đầu hắn chợt nảy ra ý nghĩ, nếu thằng nhóc này nhỏ
một chút, chưa biết gì, có khi hắn cũng mang về cho vợ nuôi, làm con
mình. Dù sao hắn cũng đã có tiền từ Hà Phương, bán nó đi cũng chỉ là một khoản tiền kiếm thêm mà thôi. Thằng nhóc dù nhìn đáng yêu nhưng nó đã
lớn, bán cũng không được giá lắm. Nếu bán cho một gia đình hiếm con thì
không sao, nhưng cứ nghĩ đến việc thằng bé bị bán vào một nhà thổ nam
nào đó, hoặc bị đưa đi đào tạo thành tội phạm, hay đen hơn nữa là bị
nuôi để lấy nội tạng thì đúng là quá đáng tiếc.
Chết tiệt, từ bao giờ hắn lại nảy sinh lòng thương người thế này?
Hắn di di điếu thuốc đã cháy gần hết xuống sàn, sau đó đứng dậy, khoác cái áo đã sờn rách lên người, hất hàm nói với thằng nhóc:
- Tao đi mua bánh mì, mày liệu hồn thì ngồi im ở đó. Đừng nghĩ kêu lên sẽ có người tới đón. Trong cái xóm này toàn tội phạm như tao, chúng nó mà
đánh hơi được mày thì nó giết đấy.
Thằng nhóc không hề bị những lời dọa dẫm của hắn làm cho sợ sệt. Nó chỉ khẽ lắc đầu:
- Cháu sẽ không kêu. Nhưng chừng nào thì bố mẹ cháu mang tiền tới đón cháu?
Hắn định nói với thằng bé: “Mày đừng mơ gặp lại bố mẹ mày nữa”, nhưng lại thấy thật thừa thãi nên chỉ hừ giọng và đi ra cửa.
- Cháu có thể chơi ghép hình trong khi chờ chú được chứ? – Alex lại hỏi.
Hắn quay lại nhìn, thấy thằng nhóc lấy từ trong túi ra một bộ ghép hình mini thì tùy tiện đáp:
- Tùy mày.
Lúc trước hắn đã kiểm tra rồi, trong ba lô đó ngoài một chiếc khăn quàng
cổ, một hộp sữa ra thì chỉ có mấy đồ chơi nho nhỏ yêu thích của một
thằng nhóc mà thôi.
Người đàn ông khóa cửa và đi, Alex ôm bộ
ghép hình bắt đầu loay hoay tự chơi một mình. Nó không phải không sợ, nó rất nhớ mẹ, rất nhớ bố Đại, bố Cường, rất nhớ bá