
chấp nhận một người chủ nên từ khi Nhật Lệ đi, nó luôn nằm buồn bã và ủ rũ
một chỗ, thậm chí còn liên tục bỏ bữa. Nó suốt ngày chạy tới trước cửa
căn hộ của Nhật Lệ, nằm gối đầu lên chân nhìn lên cánh cửa khép kín cả
ngày. Đại phải cầu cứu tới cô bạn cũ của mình là một bác sĩ thú y,
chuyên gia tư vấn về tâm lý động vật. Sau khi đã bớt ủ dột thì Tuyết lại chuyển sang tình trạng thường xuyên nổi cáu. Nó làm Đại nhiều phen hết
hồn khi anh đưa nó đi dạo trong công viên và không ít lần nó hung hăng
lao vào cắn xé những đồng loại khác của mình, kể cả những con chó hiếu
chiến nó cũng không tha. Đại vẫn phải kiên nhẫn với nó, kể cả khi nó cáu giận vật đổ anh ra sàn, dọa cắn, anh cũng vẫn nhẹ nhàng vỗ về, dỗ dành
nó.
Cuối cùng, Đại cũng thắng.
Tuyết coi anh là chủ nhân thực sự của nó. Hàng ngày đi làm, Đại đều mang nó theo. Khi đi công tác xa, anh lại mang nó tới chỗ cô bạn mình, giờ là bác sĩ riêng của Tuyết, hoặc mang nó về nhà gửi bố mẹ. Anh cũng hay đưa nó đi dạo phố, đi chơi
đây đó vào các kỳ nghỉ. Tuyết không thân thiện với những cô bạn gái của
anh, nhưng Đại cũng không quan tâm tới điều đó lắm.
- Anh bạn, mày có nhớ cô ấy không? – Đại vẫn vuốt ve đều tay trên bộ lông trắng muốt của Tuyết.
Con chó ngẩng đầu nhìn anh, Đại mỉm cười:
- Nhìn cái gì? Mày quên người tình cũ rồi sao?
Tuyết như hiểu anh nói gì nhưng nó chỉ ư ử trong miệng.
- Tao cũng nhớ cô ấy. Tao chỉ thèm được nói chuyện với cô ấy thôi. Cô ấy
không yêu tao cũng đâu có sao, đúng không? – Đại thì thầm.
- Đã
có chuyện gì xảy ra mà tao không biết nhỉ? Mày có đói không, để tao lấy
đồ ăn cho mày nhé! Yên tâm, hôm nay tao ở nhà, không có cô em chân dài
nào bắt nổi tao đâu.
Đại cười với nó sau đó bật dậy và đi thẳng vào bếp.
***
Kiên đang dọn hàng để chuẩn bị bán thì thấy Linh đi vào. Cô vui vẻ giúp anh kê bàn và sắp đồ ra. Kiên ngạc nhiên hỏi:
- Phải đi rồi sao?
- Vâng – Linh gật đầu – Em chỉ tranh thủ ghé qua thôi. Thiên Ý vẫn khỏe
là em mừng rồi. May mà còn có bác và anh giúp đỡ, nếu không em…
- Anh sẽ giận nếu em còn tiếp tục khách sáo như thế đấy – Kiên tỏ vẻ phật lòng.
- Được rồi, anh lúc nào cũng cau có như vậy. Ông chủ thì phải tươi tỉnh lên chứ.
- À… Hôm trước hắn có tới đây tìm em – Kiên vừa thái hành, vừa nói.
- Ai cơ? – Linh sựng lại hỏi.
- Cường.
- Ừm… Thì ra anh ấy cũng về nước rồi – Linh khẽ gật đầu, cái tên này làm cô nhớ lại rất nhiều kỉ niệm mà cô không muốn nhớ.
- Em tính sao?
- Chuyện gì tới sẽ tới, phải đối mặt thôi. Hơn nữa, chuyện giữa em và anh ấy cũng đã sớm kết thúc rồi – Linh bình thản trả lời.
- Nhưng anh thấy anh ta rất thật lòng với em.
- Em không quan tâm chuyện đó đâu, bỏ qua đi. Anh ấy không làm gì khó bác và anh chứ?
- Không. Hắn rất lịch sự.
- Thế thôi, anh không cần bận tâm thêm nữa đâu. Em đi đây.
- Lại về nhà đó sao?
- Không, tới nhà hàng Phương Đông.
- Nhà hàng Phương Đông? Chỗ Nhật Lệ làm sao? – Kiên ngạc nhiên ngẩng đầu lên.
- Vâng – Linh đáp ngay – Anh Đại bảo em tới đó học nấu ăn. Anh ta còn
khuyên em nên trở thành một đầu bếp vì em rất có khiếu nấu ăn.
- Đi học nấu ăn? Em… trở thành đầu bếp? – Kiên nhìn Linh bằng vẻ mặt cổ quái, nửa muốn cười, nửa lại không.
- Vâng. Thôi em đi đây – Linh nói rồi dắt xe đạp ra đi thẳng.
Kiên vẫn đứng y nguyên tại chỗ. Cái tin mà Linh vừa nói ra làm cho anh cứ
ngẩn mãi ra ở đó, trong đầu không ngừng lặp đi lặp lại câu hỏi:
“Linh đi học nấu ăn và trở thành đầu bếp ư?”. Nhà hàng Phương Đông có mặt tiền nhìn thẳng ra sông
Hồng. Đứng từ bãi cỏ để đi dạo trước cửa nhà hàng về đêm có thể nhìn
thấy cầu Long Biên và cầu Chương Dương lấp lánh ánh sáng. Đây là nhà
hàng năm sao nổi tiếng với những món ăn dân tộc của khắp ba miền Việt
Nam. Người ta đã khẳng định Hà Nội là một trong những thành phố có món
ăn ngon nhất thế giới, bao nhiêu tinh túy ẩm thực của trăm vùng miền
Việt Nam đều đổ hết về Hà Nội. Và Phương Đông chính là Hà Nội thu nhỏ
trong mắt của những người sành ăn. Chính vì vậy, đầu bếp mà Đại lựa chọn đều là những người thực sự tài hoa và có đam mê với ẩm thực truyền
thống.
Trong không gian giàu sang và tinh thế ấy, chiếc mi-pha cũ của ông Phương nổi bật hẳn lên giữa những chiếc ô tô đời mới nhất hay
những chiếc xe tay ga sành điệu. Sau khi hỏi thăm đường, cuối cùng Linh
cũng lên tới phòng dạy nấu ăn. Khi cô tới nơi, cũng chỉ có mấy người phụ nữ trẻ đang đứng nói chuyện. Họ có vẻ hào hứng với buổi học miễn phí
này, cùng nhau đoán già, đoán non về món ăn sẽ được học ngày hôm nay.
Linh ngồi ở một góc, đưa mắt nhìn những thực phẩm đã bày sẵn trên bàn.
Đúng lúc này, một cô gái trạc tuổi cô đi tới bắt chuyện.
- Bạn cũng tới học nấu ăn à? – Cô gái mỉm cười và ngồi xuống bên cạnh cô.
- Ừ – Linh gật đầu.
- Mẹ tớ bắt tớ tới đây học, bảo con gái thì phải biết nữ công gia chánh. Mà tớ thì đã bao giờ vào bếp đâu. Còn bạn?
- Tớ cũng không có hứng, nhưng cũng phải tới đây – Linh đáp một cách lấp lửng.
- Hóa ra chúng ta giống nhau. Mà bạn bao nhiêu tuổi vậy?
- Hai mươi mốt.
- Vậy chúng ta bằng tuổi nhau rồi. Tớ tên là Thủy.
-