
ợp ăn ý nên cuối cùng tang sự cũng đã hoàn tất êm đẹp, không xảy ra bất cứ nhầm lẫn, sơ suất nào.
Lý Dương tiếp đón một lượng khách lớn đến phúng viếng một cách lịch sự, có chừng mực. Họ hàng thân thích và bạn bè kéo đến từng đoàn một. Tuy rằng Tích Tích đang trong tình cảnh đau thương nhưng khi đề cập tới vấn đề sắp xếp cho người thăm viếng, đầu óc cô vẫn rất tỉnh táo. Họ hàng bên nhà Ngụy Xuân Phong, có mấy gia đình đến từ vùng nông thôn tỉnh An Huy, quê mẹ Xuân Phong, mặc dù mỗi gia đình chỉ có mấy trăm tệ tiền phúng viếng, nhưng họ đã phải nhọc nhằn, lặn lội đường xa, chân ướt chân ráo đến thành phô Thanh Đảo xa lạ, nên tuyệt đối không thể để họ lang thang trên phố. Khi Lý Dương hỏi nên sắp đặt chỗ ăn ở cho những người họ hàng thân thích ở nông thôn này như thế nào, Tích Tích chỉ nói một câu:
- Cậu đừng tiếc tiền, cứ để họ có điều kiện sinh hoạt tốt nhất, người già cả đi vốn không dễ dàng gì, ít nhất cũng phải cho họ ăn uống tươm tất, đừng để anh hưởng đến sức khỏe.
Còn có hơn chục người bạn học thời đại học của Ngụy Xuân Phong, từ nơi khác lục tục kéo về, có người tự sắp xếp chỗ ở, có người không tự thu xếp được, người tự thu xếp được thì bên tổ chức tang lễ không phải bận tâm; người không tự thu xếp được, bên tổ chức tang lễ phải thu xếp cho họ. Tất nhiên, những việc vụn vặt này đều do Lý Dương phụ trách, liên hệ với nhà nghỉ và quán ăn, việc này việc kia, anh đều làm nghiêm túc, kỹ càng chu đáo và đâu ra đấy.
Một đoàn họ hàng thân thích bên nhà Tích Tích cũng đến viếng. Họ tới từ tỉnh Sơn Tây, già trẻ trai gái khoảng ba mươi người. Chuyện ăn ở của họ thì không thành vấn đề. Trần Cẩm Giang, bố của Trần Tích Tích là ông chủ mỏ than ở tỉnh Sơn Tây đã hơn hai mươi năm, trong túi sẵn tiền nên đi đâu ông cũng không muốn làm phiền người khác, vấn đề ăn ở của họ hàng Tích Tích không cần Lý Dương sắp xếp, họ bao hẳn một tầng của một khách sạn sang trọng, khiến Lý Dương cũng bớt được một nỗi lo.
Trong nghi thức cáo biệt di thể ở nhà tang lễ, giữa bầu không khí trang nghiêm, Lý Dương nhìn Ngụy Xuân Phong trong khung ảnh màu đen mà sống mũi cay cay, cảm thấy trong lòng như có một ngọn núi xám xịt đè nặng. Trong bức ảnh được phóng to ấy, nét mặt Xuân Phong đang vui vẻ mãn nguyện, ai mà ngờ anh lại ra đi đột ngột như vậy. Nếu hai người họ muốn ngồi uống chầu rượu nói chuyện tâm tình với nhau thì chỉ có một khả năng là đợi kiếp sau.
Tiếng khóc nặng nề lại kéo dài triền miên làm cho Lý Dương càng thêm đau khổ, nỗi thống khổ xoắn xuýt trong đáy lòng anh cuộn trào dữ dội. Nếu như nói cái chết của Ngụy Xuân Phong đã giáng cho Lý Dương một đòn nặng nề về tình cảm, tâm lý và thậm chí cả tinh thần, thì tờ giấy biên nhận hai mươi vạn tệ bị vò nát kia đã làm cho anh khốn đốn về kinh tế.
Tính kỹ ra thì lần gặp nhau gần nhất giữa Lý Dương và Ngụy Xuân Phong là bốn ngày trước.
Ai mà biết được đó lại là lần gặp mặt cuối cùng của bọn họ. Một ngày trước khi gặp nhau, Lý Dương nhận được điện thoại của Ngụy Xuân Phong, nói là mình đang gặp chuyện, cần dùng gấp một khoản tiền để quay vòng vốn, nhiều nhất là trong hai tuần lễ, bởi vì cổ phiếu của anh bị tạm ngừng giao dịch trong hơn một tháng, hai tuần sau sẽ mở lại giao dịch, đến lúc đấy mới rút được tiền. Lý Dương vội hỏi bạn cần bao nhiêu? Ngụy Xuân Phong bảo ba mươi vạn tệ. Lý Dương nói hiện tại trong tay mình chỉ có hai mươi vạn tệ, đưa trước cho cậu dùng được không? Ngụy Xuân Phong bảo, cũng được, dùng tạm thế đã. Lý Dương muốn Ngụy Xuân Phong gửi số tài khoản qua tin nhắn nhưng Ngụy Xuân Phong lại hỏi:
- Cậu có tiền mặt không? Chuyện này khá đặc biệt, sau này có thời gian mình sẽ nói rõ với cậu. – Ngụy Xuân Phong giải thích.
- Ừ, hôm nay mình bận họp cả ngày nên không ra ngoài được, ngày mai mình đi rút tiền cho cậu. – Lý Dương nhận lời.
Ngày hôm sau, Lý Dương và Ngụy Xuân Phong gặp nhau. Lý Dương còn nhớ như in, hôm đó anh mặc cái áo khoác màu cà phê, trên tay cầm hai mươi vạn tệ tiền mặt vừa rút từ ngân hàng. Ngụy Xuân Phong lái con xe địa hình Volvo, lẳng lặng chờ trước cổng ngân hàng.
Mấy năm trước, ngay khi Ngụy Xuân Phong ra ngoài mở công ty riêng, hoạt động kinh doanh của công ty rất thuận buồm xuôi gió, ngày một phát triển, bất kể là từ góc độ nào, anh đều không giống với người thiếu tiền. Chẳng qua, công ty đôi lúc gặp khó khăn trong việc quay vòng vốn nên đành phải mượn tạm bạn bè ít hôm để đầu tư, lời lỗ cùng chia, âu cũng là việc rất bình thường. Thông thường, anh chỉ mượn tiền của mấy người bạn làm ăn. Lý Dương không phải là bạn làm ăn của Xuân Phong, vả lại lương lậu của nhân viên nhà nước có nhiều nhặn gì đâu, chơi với nhau nhiều năm như thế, Xuân Phong không phải không hiểu hoàn cảnh của Lý Dương. Vì thế, xưa nay anh chưa bao giờ mở miệng hỏi Lý Dương về chuyện tiền nong. Ngược lại, mỗi lần Lý Dương gặp khó khăn, Xuân Phong đều khẳng khái chủ động chi viện, cần người phái người, cần tiền xuất tiền, khi bạn nhờ vả anh chưa từng cau mày khó chịu hay nói nửa lời từ chối. Bây giờ, Ngụy Xuân Phong tìm đến Lý Dương mượn tiền, nếu không phải vì trường hợp