Lamborghini Huracán LP 610-4 t
Địa Ngục Cấm Ái: I Love My Sister

Địa Ngục Cấm Ái: I Love My Sister

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 322363

Bình chọn: 8.5.00/10/236 lượt.


Tại sao chứ?! Mối quan hệ của chúng tôi chỉ đơn thuần như bao người, yêu và được yêu! Tại sao chúng tôi lại có bao nhiêu ràng buộc thế này? Huyết thống khiến anh hai lo sợ sinh ra chiếm hữu, chiếm hữu khiến tôi hoảng loạn bỏ trốn.

Một người truy một kẻ trốn.

“Rốt cuộc… phải như thế nào ông trời mới cho chúng tôi yên bình!?”

Tôi không nhớ mình đã ôm Tử Hoàng khóc trong bao lâu, càng không nhớ mình đã giày vò Tử Hoàng như thế nào. Tôi chỉ biết khi mình ý thức được một lần nữa, bóng dáng Tử Hoàng ngồi yên lặng như một pho tượng, không cảm xúc, đôi mắt vô thần.

Tôi giật mình, ngồi bật dậy nắm đôi tay lạnh ngắt của anh: “Tử… Tử Hoàng, anh…”

Khóe miệng anh hơi nhếch lên một chút, tự tiếu phi tiếu nhìn tôi, “Anh… suy nghĩ rất nhiều.”

Tôi không hiểu nhìn Tử Hoàng, đôi mắt đen mơ hồ nhuốm một tầng sương mù của anh làm tôi hoảng loạn, tay run run chạm vào mặt anh, đôi má cũng giá lạnh như bàn tay.

“Anh nghĩ rất nhiều… Anh yêu em, nhưng người em yêu vĩnh viễn chỉ có Tả Nhật Thiên. Anh… không nên đưa em rời khỏi anh ta.”

Trái tim tôi chảy máu.

Nước mắt lại tràn khỏi hốc, những tháng này lượng nước mắt tôi rơi còn nhiều hơn hai mươi mốt năm sống trên đời. Tôi rụt tay, nắm thật chặt. Chúng tôi cứ ngồi như thế một lúc lâu, thật lâu. Tử Hoàng bỗng nhiên xoay người ôm tôi vào lòng, sức lực mạnh đến nổi cơ hồ bóp vụn tôi, nhưng tôi vẫn không hề giãy dụa.

Tôi rất hiểu Tử Hoàng.

“Anh đã gọi cho anh ta rồi, sáng mai anh ta sẽ đến đón em.”

Nói xong không đợi tôi phản ứng, Tử Hoàng đã đứng dậy đi khỏi phòng. Tôi im lặng nghe tiếng bước chân mỗi một nhỏ, gục đầu bấu vào gối khóc tức tưởi.

Rốt cục tôi đã tạo nghiệt gì, tại sao người tôi yêu thương không ai được hạnh phúc? Ai bên cạnh tôi cũng đều phải chịu số phận cay đắng như vầy sao?

Sáng sớm, chưa đến bảy giờ. Trời lạnh lẽo, hơi thở ấm nóng vừa ra khỏi mũi đã thành một đám sương trắng đục. Một chiếc xe màu đen đậu ngoài cổng từ rất sớm, tôi đã nhìn nó hơn nữa giờ rồi. Chỉ nhìn, không muốn ra.

Chiếc xe vẫn không hề có động tĩnh, người trong xe rất có kiên nhẫn. Có lẽ, nếu như tôi không ra thì nó sẽ đậu mãi như vậy. Tử Hoàng đứng sau lưng nhìn tôi cười, hôm nay anh nghỉ làm, từ lúc thức anh luôn nhìn tôi chăm chú như vậy, khóe miệng nâng cao, đôi mắt vui vẻ. Tim tôi càng đổ vỡ dữ dội hơn.

Khuôn mặt anh hai hiện lên trong đầu, tôi cắn răng, khoát lấy một chiếc áo dày rồi đi từng bước nặng nề ra cổng.

Tử Hoàng, anh hận em đi. Một người tàn nhẫn như em, không xứng đáng được anh yêu.

Khoảng khắc cửa xe đóng lại, gương mặt Tử Hoàng thấp thoáng sau lớp cửa kính tối màu, đẫm nước mắt và, vẫn mỉm cười.

“Đi! Đi… đi nhanh lên!” Tôi gào lên nhìn tài xế, nhắm mắt một cách vô thức.

Xe dần dần lăn bánh, trái tim tôi cũng ngày càng đau. Tôi không hề cảm nhận được khái niệm thời gian, trời hiện lên ánh nắng đầu tiên trong ngày, tôi mới giật mình cảm thấy có gì đó không đúng. Nếu người đến đón là anh hai, chắc chắn khi tôi vừa bước một chân lên xe anh đã không nói hai lời lấy còng tay khóa tôi lại rồi. Làm sao có thể yên lặng không nói tiếng nào lâu như vậy?

Mang theo hoài nghi tôi đưa mắt nhìn người bên cạnh, người mà nãy giờ tôi chẳng có tâm trạng nhìn đến. Người đó cao lớn và đặc biệt nổi bật với nét đẹp điển hình của người phương Tây!

Tôi lùi về sát cửa, rành rọt nói từng chữ: “Cổ Lạc Vũ? Anh là Cổ Lạc Vũ?! Tại sao anh ở đây!?”

Anh ta xoay đầu nhìn tôi, quả nhìn không sai. Cổ Lạc Vũ không còn vẻ hài hước như lần đầu gặp mặt, đôi mắt lam sâu hơn, thâm trầm và… nguy hiểm. Cổ Lạc Vũ không trả lời, chỉ thong thả nhìn vẻ mặt kinh hoàng của tôi, tôi lấp bắp nói: “Anh ha…” Không, hình như lúc đó anh hai nói tôi là người yêu của anh, “Thiên nhờ anh đón em à?”.

Cổ Lạc Vũ vẫn không nói gì, đến lúc tôi cho rằng anh ta sẽ không nói, giọng phát âm rất chuẩn vang lên, “Cô, làm sao có thể là người yêu của Tả Nhật Thiên được chứ?”, nói xong cười khẽ một tiếng, “Mà chẳng sao, chỉ cần cô là người quan trọng nhất của hắn là được rồi…”

Đầu tôi thầm vang lên một tiếng chuông cảnh báo, nheo mắt khàn giọng nói: “Nghe là biết không phải anh hai nhờ”, nếu Cổ Lạc Vũ đã biết tôi không phải người yêu của anh hai, tôi cũng chẳng nói dối làm gì nữa, chẳng qua tôi rất không thích bị người ta xăm soi nên mới không muốn để người ta biết mình là em gái Tả Nhật Thiên, “Anh có ý gì đây?”

“Chẳng gì cả. Chỉ muốn mời cô đến nhà tôi ở mấy hôm”. Anh ta bỗng nhiên trở nên rất dịu dàng, đưa tay nắm lấy vai tôi, tôi rụt người lại theo phản xạ, đầu va vào kính xe, đau nhói.

“Thật là, tôi có làm gì đâu. Cô không sao chứ?” Cổ Lạc Vũ kéo tôi lại gần, vuốt vuốt mái tóc dài quá khổ của tôi cho ngay lại rồi cẩn thận xem có sưng hay không.

Tôi đẩy anh ta ra, không rõ anh ta có ý định gì nhưng tôi dám chắc chắn không phải ý tốt, ‘hắn’ trong miệng Cổ Lạc Vũ mười một trên mười là anh hai. Có người bạn thân nào gọi bạn mình là ‘hắn’ sao? Nhưng rốt cuộc anh ta bắt tôi làm gì?

“Tôi rất mệt, không cần biết anh định làm gì. Một câu thôi, có dừng xe lại hay không?” Chậm rãi thốt ra từng chữ, tôi nghiêm túc nhìn Cổ Lạc V