
n cốc nước
này là nước tinh khiết, nước chứa khoáng chất, nước thiên nhiên và nước
khoáng, anh đoán xem anh ấy có thể uống cốc nào?”
“……”
Mấy loại nước này có gì khác nhau sao……
Giản Tiệp cầm lấy một cốc nước lên, đưa tới trước mặt Đường Dịch, bộ
dáng có chút du côn:“Uống đi, đại gia, biết ngài chỉ uống một cốc nước
tinh khiết này mà.”
Đường Dịch ngồi sâu trong ghế sô pha, có chút hứng thú nhìn cô.
“Điều tra tôi? Cái này xem như là bệnh nghề nghiệp của kiểm sát trưởng sao?”
“Chỉ bằng thủ đoạn của em, nếu muốn tra ra chuyện của Đường Dịch anh, quả thực rất có ý nghĩa.” Giản Tiệp nhún nhún vai, nhìn anh cười hề hề
có vẻ giống lưu manh:“Tuy nhiên, làm ơn tin tưởng sự cố chấp của một cô
gái. Khi em mười bảy tuổi đã gặp anh, đến bây giờ đã chín năm rồi, nếu
ngay cả những chuyện này cũng không nhìn ra thì em có thể không cần lăn
lộn ở văn phòng kiểm sát nữa rồi.”
Đường Dịch không hề động đến bữa sáng.
Nói với trợ lý ‘Anh đi ra ngoài’, sau đó, tầm mắt sắc bén bắn về phía Giản Tiệp, không khách khí mở đề tài.
“Biết tại sao tôi có thể cùng cô đến bây giờ không?”
“Khẳng định không phải vì quan tâm đến em” Giản Tiệp nhún vai,“Anh yên tâm, em sẽ không tự mình đa tình đâu.”
Khóe môi Đường Dịch khẽ cong lên, giống như có tươi cười, lại lộ ra
một sự lạnh bạc. Trên khuôn mặt đẹp của anh không có nhiều biểu tình,
cầm lấy tập tài liệu ở bên cạnh ném qua, rơi xuống trước mặt cô.
“Có chuyện, hôm nay tôi muốn nói rõ ràng với cô.” Anh nghiêng người
về phía trước, giọng nói trầm thấp mà dụ hoặc:“Thật lâu trước kia tôi
cũng đã nói với cô, chuyện của Đường gia chúng tôi, không quan hệ gì đến cô……. Nếu cô tiếp tục nhúng tay vào chuyện của Đường gia mà bị thương,
dù sống hay chết, đều không có quan hệ gì với Đường Dịch tôi. Nói cách
khác, nếu chuyện đêm qua mà tiếp tục xảy ra, tôi sẽ không đến cứu cô
nữa.”
Dừng một chút, anh nghiền ngẫm nhìn thẳng vào cô:“…… Tốt nhất cô nên
tin tưởng lời nói của tôi, con người tôi luôn không kiên nhẫn lắm. Vì
vậy những gì tôi nói nên hiểu được, có nghe hay không chính là chuyện
của cô. Nếu cô không nghe khuyên bảo, tương lai xảy ra chuyện gì, tôi
cũng không có cảm giác có tội với cô.”
Đường cong rõ ràng trên mặt anh không có nửa điểm thương tiếc, làm cho cô biết rõ không phải anh đang nói đùa.
Ồ, thật sự tồn tại một người đàn ông như thế, đối với người anh ta
không yêu thương, đạm mạc như lưỡi dao, mỏng manh một lớp, rất dễ dàng
sát thương lòng người.
Khóe môi anh trầm xuống, lơ đãng biểu lộ sự khinh miệt.
Sáng tối đan xen trên khuôn mặt xinh đẹp đó, không thể nhìn ra tâm tình.
Rõ ràng ôn nhu như thế lại có thể khiến người ta chết chìm, cố tình
ôn tồn với một người, về phần những người khác, anh chỉ có bạc tình,
người bên ngoài nhìn vào, quả nhiên là lãng phí rất nhiều vốn trên tay
họ.
Cô quay lưng với ánh sáng, khuôn mặt cô bị chôn vùi trong bóng tối,
nghe được tối hậu thư anh đưa ra cho mình, cô như đã sớm giác ngộ, cho
nên cũng không thấy ngoài ý muốn, tuy rằng giây phút nghe được lời đó,
trái tim tổn thương của cô vẫn rất đau đớn.
“Em chỉ hỏi anh một câu cuối cùng.”
Đường Dịch không nói gì, ngồi sâu trong sô pha, thái độ xa cách.
Vì thế cô lầm bầm lầu bầu hỏi ra:“Năm đó anh nói với em, anh nói cô
gái trên người có thương tích, thủy chung không tốt……. Lúc đó, khi anh
nói với em những lời này, có một chút quan tâm thật sự nào ở bên trong
không?”
“Không có.”
Vừa bước vào con đường tình yêu đó là năm tháng thúc giục, phần lớn
thời gian đều là một cơn mưa buồn, đã bị bẻ gãy nghiền nát khi vào thu.
Hai chữ của anh, đã khiến cho tình cảm của cô vào thu.
Giờ phút này Giản Tiệp mới biết người đàn ông này thật sự là lạnh bạc.
Đến tình thế này. Đến trình độ này.
Thái độ đạm bạc như vậy, cô thật muốn hỏi, Đường Dịch, rốt cuộc anh đã học được từ đâu.
“OK, đề tài này dừng ở đây.” Thu hồi tất cả cảm xúc tiêu cực, Giản Tiệp khẽ cười, khuôn mặt một lần nữa giãn ra:
“Về sau, em biết nên làm như thế nào rồi.”
Đối thoại giữa hai người, không ai nhìn thấy, ở một góc ngoài cửa phòng bệnh, một bóng người lẳng lặng rời đi.
Trong thùng rác cuối hành lang có thêm một phần điểm tâm mới mẻ tinh xảo.
……
Kỉ Dĩ Ninh xin nghỉ một ngày, sau đó cô lại gửi một tin nhắn cho
Đường Dịch, nói với anh hôm nay cô muốn cùng quán trưởng và các đồng
nghiệp đến một trại trẻ mồ côi tham gia hoạt động, buổi tối sẽ về nhà
muộn một chút, nói anh không cần lo lắng. Dùng từ đặt câu đều là phong
cách quen thuộc của Kỉ Dĩ Ninh, không hề sơ hở.
Đường Dịch rất nhanh đã nhắn lại một tin: Được, có việc gì cứ gọi cho anh, anh sẽ đón em.
Kỉ Dĩ Ninh nhìn tin nhắn của anh trong chốc lát, sau đó ấn một nút, tắt điện thoại di động.
Thời gian một ngày, ngăn cách.
Cô chỉ có thời gian một ngày, để quên đi tất cả những gì sáng sớm nay mình đã nhìn thấy, tất cả những gì mình đã nghe thấy.
Kỉ Dĩ Ninh gọi xe đi đến một vùng nông thôn ở ngoại ô. Xe đi rất lâu, hai giờ mới đến nơi.
Xuống xe, đi bộ trên con đường quê nhỏ quen thuộc, Kỉ Dĩ Ninh nhất thời cảm thấy quyết định đến nơi này của mình