
ất Minh thực sự quá bận. Thuốc anh để
trong ngăn kéo bàn làm việc, thò tay vào là có thể lấy được nhưng anh lại quên
khuấy đi mất.
“Sao
anh không uống thuốc? Anh thật quá xem thường sức khỏe, tôi biết một anh chàng,
mới hai mươi mấy tuổi, bị sốt nhẹ nên cậu ta xem thường, kết quả đã chết
rồi...” Bác sĩ Trình có vẻ tức giận, cảm thấy bị chạm tự ái khi một kẻ ngoại
đạo lại xem nhẹ lời khuyên của một người có chuyên môn.
“...”
Tô Nhất Minh bị dọa sợ hết hồn, không uống thuốc mà hậu quả nghiêm trọng đến
thế ư? Anh vội vàng lôi đống thuốc bác sĩ Trình cho trong hộc tủ ra, uống một
viên.
“Người
đó... chết rồi ư? Chỉ vì không uống thuốc?” Tô Nhất Minh cố giữ bình tĩnh, anh
cảm thấy bác sĩ Trình quá lợi hại, có thể thản nhiên nói về một việc khủng
khiếp như vậy.
“Chẳng
có gì liên quan đến việc uống thuốc cả, bệnh cậu ta quá nặng nên qua đời rồi.”
“Không
liên quan... Vậy cô bảo tôi uống thuốc làm gì?” Cuối cùng Tô Nhất Minh cũng bực
mình. Hừm, bác sĩ nhân dân thật giảo hoạt, lại dám lấy mình ra làm trò đùa.
“Tôi
bảo anh uống thuốc lúc nào? Không phải là anh đã khỏi bệnh rồi sao, khỏi rồi
còn uống thuốc làm gì nữa?”
“...”
Tô Nhất
Minh tức giận cúp điện thoại. Thật nhục nhã! Lăn lộn giang hồ bao nhiêu năm,
điên khùng thế nào mà để cho cái cô giái xấu xa đó lôi ra làm trò hề. Khốn
khiếp! Chẳng trách giới truyền thông chỗ nào cũng có tin tức về mặt trái của
bệnh viện, y đức của bác sĩ Trung Quốc quá thấp! Lang băm cả lũ!
“...”
Trình
Vũ Phi tức muốn xì khói. Gã này thật chẳng có đầu óc! Bệnh khỏi rồi còn uống
thuốc làm gì nữa! Loại đàn ông ngốc như heo này sao còn có đất sống thế không
biết. Doanh nghiệp tư nhân Trung Quốc đang làm cái trò gì vậy trời!
Hừm...
Trình Vũ Phi không có ý kỳ thị doanh nghiệp tư nhân Trung Quốc. Thật ra cô tin
rằng nền công nghiệp nước nhà có chỗ đứng trên thế giới hay không còn phải nhờ
vào sự lớn mạnh của doanh nghiệp tư nhân. Những ông chủ lớn của các công ty
quốc doanh thật ra không thể tính là doanh nghiệp, bọn họ là quan chức chính
phủ thì đúng hơn. Nhưng còn Tô Nhất Minh thì... Trình Vũ Phi lắc đầu, cô cảm
thấy phải nói chuyện với Điền Thiêm. Làm việc dưới trướng người đàn ông ngu
ngốc như thế làm sao phát triển được cơ chứ?
Mưa dầm
dề mấy ngày liền, cuối cùng cũng nhìn thấy ánh mặt trời. Hết giờ làm việc,
Trình Vũ Phi thầm reo lên một tiếng, chạy như bay đến thang máy. Hiếm hoi lắm
mới có một ngày trời đẹp như thế này. Cô đã hẹn với Điền Thiêm đến khu chợ gần
đây mua sắm. Sắp cuối năm rồi, chỗ nào cũng có chương trình giảm giá. Trình Vũ
Phi thấy tiêu tiền cũng giống như kiếm tiền, đều là thời khắc vui vẻ nhất, phấn
khích nhất.
Cửa
thang máy sắp đóng lại, “Đợi một chút!” Trình Vũ Phi lao đến, không biết thế
nào lại giẫm ngay vũng nước bẩn, trượt chân ngã sõng xoài. Cô vội vàng đứng
dậy, dáo dác nhìn xung quanh, may quá, thang máy này ở một vị trí vắng vẻ, xung
quanh chẳng có ai.
Bước
vào thang máy, Trình Vũ Phi bực dọc đá đôi dép hiệu Crocs mà bệnh viện cấp cho
mình, tất nhiên là hàng nhái, chất lượng kém vô cùng. Chất liệu quá mềm, đế thì
trơn trượt. Đây là lần thứ tư cô bị ngã kể từ khi mang đôi dép này, cô quyết
định cho nó vào sọt rác nếu không không biết còn bị vồ ếch bao nhiêu lần nữa.
Đáng hận là nghe nói phòng vật tư mua loại dép này với giá 60 tệ một chiếc.
Trình Vũ Phi mỗi lần đi dạo phố đều nhìn thấy loại dép nhái này bán đầy đường,
12 tệ một chiếc. Mỗi lần nhìn thấy cô đều nghĩ, phòng vật tư phen này vớ bở
rồi. Của công đúng là được dùng vô tội vạ, trong khoa muốn mua loại xe đẩy
chuyên dụng bằng thép không gỉ, giá ngoài thị trường là 500 tệ, nhưng phòng
thiết bị lại gọi người đến bảo giá lên đến 6.000 tệ! Chẳng trách bệnh nhân đông
như thế mà bệnh viện vẫn bị lỗ. Chẳng còn cách nào khác, bệnh viện công là
không thể nói đến chuyện có lời, nhưng lại không thể không có lời, đành phải
nghĩ cách để tăng vốn mà thôi.
Trong
thang máy đã có một người, mà hình như là đang nhìn cô chằm chằm thì phải, cô
ngạc nhiên ngẩng đầu lên thì nhìn thất một gương mặt hình như đã gặp. Những
đường nét góc cạnh rõ ràng, đôi mắt sâu. Không đợi Trình Vũ Phi nhớ ra, người
đó đã gật đầu với cô, “Bác sĩ Trình, lại gặp nhau rồi. Đi đứng phải cẩn thận
chứ, vồ được mấy chú ếch rồi?”
“…”
Trình Vũ Phi chẳng thấy buồn cười chút nào, cô xem thường loại người cười trên
sự đau khổ của người khác, huống hồ gì là đang cười trên sự đau khổ của cô.
Quan trọng hơn nữa là cô đột nhiên nhớ ra người này là ai, Chung Viễn, trưởng
khoa phẫu thuật lồng ngực, là bác sĩ cấp trên mà mình vừa đắc tội mấy hôm
trước.
Chung
Viễn không hề biết diễn biến phức tạp trong đầu Trình Vũ Phi, anh ta luôn ra vẻ
hài hước, chọc cười người khác, chính vì vậy mà có số lượng fan đáng kể, đương
nhiên những fan ấy chủ yếu là người làm trong khoa của anh ta. Chung Viễn cho
rằng đây thuần túy chỉ là sức hấp dẫn cá nhân, chẳng có liên quan gì đến chức
vị trưởng khoa phẫu thuật lồng ngực của anh cả.
“Bác sĩ
Trình Vũ Phi phải không? Nghe danh từ lâu. Tôi là thà