Đến Đây Nào, Bác Sĩ Của Anh

Đến Đây Nào, Bác Sĩ Của Anh

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 325554

Bình chọn: 8.00/10/555 lượt.



Tô Nhất

Minh chỉ còn thiếu muốn hộc máu tươi chết ngay tại chỗ. Anh không hiểu Lục Dã

Bình hôm nay trúng phải tà thuật gì. Mồm tên tiểu tử này không có khóa, không

có gì là không dám nói, điểm này thì anh biết, nhưng cũng chỉ là khi tụ tập bọn

đàn ông với nhau thôi, chứ trước mặt phụ nữ cậu ra rất văn vẻ nho nhã kia mà.

Anh cũng biết Lục Dã Bình không những nhân phẩm không được tốt đẹp cho lắm, mà

tửu phẩm cũng rất kém, uống rượu nặng một chút là bắt đầu “phun châu nhả ngọc”,

nhưng tửu lượng của cậu ta lại rất tốt, rất ít xảy ra tình huống say bét nhè.

Nhưng hôm nay không biết thế nào, anh cảm thấy không thể kiểm soát được tình

hình nữa rồi.

Tô Nhất

Minh trầm ngâm suy nghĩ, thấy rằng cơ sự đã đến nước này thì chỉ còn một con

đường duy nhất có thể đi đó là ôm ngực lăn đùng ra giả bệnh, cắt ngang cái bữa

tối vô nghĩa này, thoát khỏi sự mất mặt ê chề này. Nhưng anh không làm như vậy.

Một là, trước mặt người có chuyên môn mà diễn trò này muốn thành công là vô

cùng khó khăn, hai nữa, anh có chút do dự, anh không muốn để người đẹp bác sĩ

thấy mình là một tên bệnh hoạn, là một bác sĩ, chọn đối tượng chắc chắn sẽ rất

chú trọng đến sức khỏe.

Không

biết có phải là thần giao cách cảm hay không mà khi Tô Nhất Minh đang có ý định

giả bệnh thì Lục Dã Bình bỗng dưng ôm ngực từ từ trên ghế ngã xuống đất...

Tô Nhất

Minh từ phòng cấp cứu bệnh viện J bước ra, anh cảm thấy hôm nay thật quá mất

mặt. Anh nhìn mặt trời bắt đầu ló rạng phía chân trời, nói với Trình Vũ Phi:

“Trời sắp sáng rồi, bác sĩ Trình, để tôi đưa cô về nhà.”

Trình

Vũ Phi lịch sự nhưng lạnh nhạt từ chối, “Không cần đâu, tôi đón xe đi trước

đây. Anh còn phải chăm sóc bạn anh nữa mà... Anh ta có thật là giảng viên đại

học không thế?”

Tô Nhất

Minh nhìn vẻ mặt mệt mỏi mà lạnh lùng của Trình Vũ Phi, gượng gạo giải thích,

“Ừm... Dã Bình bình thường không như vậy, tại cái chai rượu đó mà ra cả, anh ta

thường ngày đĩnh đạc, phong độ lại dí dỏm thân thiện nên rất được học trò quý

mến. Hôm qua, tuyệt đối ngoài ý muốn...”

Trình

Vũ Phi khẽ gật đầu, “Tôi hiểu rồi, có thể thông cảm. Bình thường mọi người ai

cũng mang bộ mặt giả, hiếm hoi mới có lúc lộ nguyên hình.”

“...”

Tô Nhất Minh không biết phải đáp lại như thế nào.

Trình

Vũ Phi lịch sự một cách bất thường từ biệt Tô Nhất Minh, Tô Nhất Minh vẫn cố

níu kéo giải thích: “Ấy... Bác sĩ Trình, những lời Dã Bình nói, cô đừng để bụng

nhé. Với cái cô hoa khôi nọ, không phải như cậu ta nói đâu. Tôi bây giờ là một

gã lưu manh nhưng lúc đó vẫn là một thanh niên trong sáng... tuyệt đối không có

làm cái chuyện thị phi đó đâu...”

Thật ra

Tô Nhất Minh bị oan, tối đó nam thanh nữ tú mải mê tâm sự, trong phút chốc bỗng

quên đi tất cả, quá giờ, kí túc xá tắt đèn đóng cửa, hoa khôi không về được,

đành phải ngủ lại phòng của anh. Anh cũng không chút khách khí lùa đám anh em

vào sinh ra tử như lùa vịt sang phòng bên cạnh ngủ nhờ. Nhưng Tô Nhất Minh ngày

đó là một thanh niên mới biết yêu lần đầu, không hiểu gì, suốt đêm không ngủ

ngồi canh cho hoa khôi xinh đẹp, mà không dám dụng đến một sợi lông chân của

hoa khôi. Anh thấy mình đêm đó giống hệt một cây pháo bông, run cầm cập như sốt

rét nhưng trong đầu đầy những cảnh hoan lạc chốn bồng lai, cứ bứt rứt như vậy

cả đêm, đến 4 giờ sáng, anh đoán là cổng ký túc xá đã mở bèn đích thân tiễn hoa

khôi về. Trên đường đi không gặp bất kỳ ai, đến khi hoa khôi ra khỏi cổng thuận

lợi rồi, anh vừa thở phào nhẹ nhõm quay lại mới phát hiện bác Ngô bảo vệ cổng

đang há hốc mồm kinh ngạc nhìn mình.

Để bịt

miệng bác Ngô, anh phải chạy nước rút đến siêu thị mở cửa hai tư giờ gần

trường, móc hết tiền mua một bao thuốc hiệu Trung Hoa, rồi lại chạy nước rút về

đút lót cho bác bảo vệ. Trong quá trình chạy đi chạy về đó anh đã bị sái cổ

chân. Nhưng khi đám chiến hữu vừa mở mắt dậy thấy Tô Nhất Minh mắt thâm quầng,

chân bị trẹo, cả ký túc xá sôi lên sùng sục, vô số câu chuyện ly kỳ hấp dẫn về

cái đêm phong tình diễm lệ đó lan truyền ra khắp ký túc xá một thời gian dài.

Nào là bị hoa khôi đạp xuống giường trật chân, nào là trong lúc cao trào quá

kích động tự mình rơi xuống giường, nhiều không kể xuể. Tô Nhất Minh sùi bọt

mép giải thích, thề thốt đủ kiểu cũng không có tác dụng. Cái hạn đen đủi này

theo Tô Nhất Minh suốt mười mấy năm trời, đến tận hôm nay lại một lần nữa bị

lôi ra ánh sáng làm hỏng hết việc của anh. Tô Nhất Minh thật sự khóc không

thành tiếng. Nói thật, version hôm nay là lần đầu tiên anh nghe được, Tô Nhất

Minh tuy đã từng lên giường với vài người phụ nữ, nhưng cái động tác khó “Hoàng

long đại chuyển thân” anh quả thật chưa từng thử. Ở một góc độ nào đó, anh thật

ra là một người khá bảo thủ.

Nhưng

Trình Vũ Phi chẳng có chút hứng thú nào với quá khứ của anh, cũng chẳng muốn

biết tới cùng, cô gật đầu lấy lệ, vẫy taxi bỏ đi.

Tô Nhất

Minh ủ rũ cúi đầu trở về phòng cấu cứu, Lục Dã Bình cũng chẳng xảy ra chuyện gì

lớn, đang nằm co quắp trên chiếc giường bệnh chật chội gáy khò khò. Cũng may là

các y tá nể mặt Trình Vũ Phi đã có đã


Insane