
Minh, cậu lấy vợ xong là rất ít cùng bọn tôi ra ngoài bù khú đấy.”
Tô Nhất
Minh đắc chí: “Công việc bận rộn, bây giờ kinh tế chưa khởi sắc, đành phải cố
gắng hơn thôi.”
“Là vợ
cậu sợ cậu vượt rào nên không cho cậu ra ngoài chứ gì!”
Tô Nhất
Minh tiếp tục đắc ý: “Vợ tôi rất dịu dàng, lại sợ tôi một phép, trước nay đều
không hề hạn chế tự do của tôi…”
“Có thể
không cần phải hạn chế, bởi vì chẳng có cô gái nào để mắt đến cậu…”
Tô Nhất
Minh tức giận: “Nói xằng! Dù đã lấy vợ nhưng phụ nữ chủ động theo đuổi tôi xếp
hàng dài cả mấy thước đây! Không tin lúc nào tôi sẽ về Quần Phương Phổ cho các
cậu mục sở thị.”
Trình
Vũ Phi lặng lẽ đứng kế bên uống nước, ghi nhớ tất cả trong đầu.
Tối hôm
sau, Tô Nhất Minh về nhà sung sướng phát hiện vợ mình đã nấu ăn xong xuôi. Thịt
tôm hùm sống tươi rói, vỏ tôm hùm được xếp thành hình trái tim, bao quanh thịt
tôm.
Anh tò
mò đùng đũa gõ gõ vào vỏ tôm: “Vũ Phi, cái này sao có thể xếp thành hình trái
tim? Cứng như thép thế này cơ mà?”
Trình
Vũ Phi mỉm cười: “Đúng vậy, lòng chàng tựa thép mà. Đây là thịt sống lòng lang
trong truyền thuyết đấy.”
“…” Tô
Nhất Minh kiểm điểm thấy mình chẳng phạm sai lầm gì cả.
Trình
Vũ Phi lại mỉm cười gọi anh đến ăn cơm, bữa cơm bình yên vô sự. Tô Nhất Minh
cuối cùng cũng tin tất cả chỉ là cô tùy tiện nói ra thôi.
Ăn cơm
xong bỗng phát hiện trên bàn làm việc có một xấp giấy Tuyên Thành dày dày, anh
tò mò hỏi cô: “Ấy Vũ Phi, giấy này để làm gì thế?”
“Để anh
vẽ tranh.”
“Vẽ
tranh? Anh vẽ? Anh biết vẽ tranh hồi nào?”
“Vẽ
Quần Phương Phổ đó. Em rất muốn xem.”
Tô Nhất
Minh á lên một tiếng, bỗng cau mày nhăn mặt ôm bụng: “Vũ Phi, chỉ là bốc phét
thôi mà, đàn ông luôn cần chút thể diện mà. Ái, bụng anh đau, Vũ Phi món thịt
sống lòng lang của em có phải là làm không sạch sẽ không vậy?”
Viên
sỏi đáng ghét
Bạn
cùng phòng của Tô Nhất Minh thời đại học, Uông Toại Lương từ Mỹ về nước, hai vợ
chồng Tô Nhất Minh liền mời anh dùng bữa.
Lúc Tô
Nhất Minh chở Trình Vũ Phi đến nhà hàng, Uông Toại Lương đã chờ sẵn ở đó, nhìn
thấy hai người liền đứng dậy chào.
“Vị này
là…”, Uông Toại Lương nhìn Trình Vũ Phi, cười tươi như đóa hoa cúc đang nở rộ.
“Đây
là… Trước đây là bạn gái của tôi…”
Uông
Toại Lương cố giữ nguyên nụ cười trên mặt, lúng túng sờ mũi. Trình Vũ Phi bỗng
nhớ đến Sở Lưu Hương, giống hệt cử chỉ đặc trưng của Sơ Lưu Hương.
“… Còn
bây giờ là vợ”. Tô Nhất Minh đặt mông ngồi xuống ghế bên cạnh Uông Toại Lương,
cười nhăn nhở.
Uông
Toại Lương cuối cùng cũng thở phào, cười lớn vỗ vai Tô Nhất Minh, nói với Trình
Vũ Phi: “Hân hạnh, Tôi Tên Uông Toại Lương, chữ Uông trong Uông Tinh Vệ, Toại
Lương trong Chử Toại Lương. Hê hê, trước đây Nhất Minh cứ trêu người tôi đen
đúa…”
Trình
Vũ Phi cười lịch sự, lại nghe thấy Tô Nhất Minh nói: “Bây giờ tôi thấy cậu hết
đen rồi, chí ít là không đủ đen. Nếu cậu đen một chút, cậu đã là tổng thống Mỹ
rồi…”
Tới
lượt Trình Vũ Phi nhịn không nổi cười thành tiếng.
Uông
Toại Lương không chút để tâm cười ha hả, nói với Trình Vũ Phi: “Nhất Minh vẫn
thế, khéo ăn khéo nói. Ha ha, từ trước đến giờ, món ăn cậu ta làm ngon nhất đó
chính là mật ngọt chết ruồi.”
Tô Nhất
Minh cũng cười lớn: “Cái này thì vợ tôi lĩnh hội sâu sắc và phong phú hơn cậu.”
Trình
Vũ Phi suy nghĩ ý tứ trong lời nói của anh, cuối cùng mặt đỏ từ từ lên, tức tối
trợn mắt nhìn Tô Nhất Minh.
Không
biết có phải Tô Nhất Minh khoe khoang quá trớn, cười lớn không, lúc anh dứng
dậy bỗng nhíu mày, ôm lấy hông. “Sao thế?”. Trình Vũ Phi nhạy bén nắm bắt thay
đổi thoáng qua nét mặt anh.
“Hông
bỗng đau quá. Có thể bị trật rồi”.
“Ai bỏ
anh nói linh tinh làm gì, quả báo…” Trình Vũ Phi nhỏ giọng cười anh, lại không
kìm được lo lắng. “Nặng không? Hay là đến bệnh viện kiểm tra nhé. Anh gần đây
cứ than hông đau suốt.”
“Là do anh
lao động cật lực quá…”. Tô Nhất Minh ghé tai cô thì thầm, khoái chí phát hiện
mặt Trình Vũ Phi từ từ đỏ lên.
Chụp
một tấm phim, chẳng có vấn đề gì
lớn, bác sĩ khoa xương đề nghị siêu âm để loại trừ sỏi thận. Tô Nhất Minh bước
vào phòng siêu âm tối tù mù, anh hồi hộp nhìn Trình Vũ Phi, cô nhẹ nhàng nắm
lấy tay anh tỏ ý động viên.
Bác sĩ
siêu âm đúng là một bác sĩ chuyên nghiệp, không nói lời nào, sắc mặt lạnh lùng,
dùng đầu quét rà tới rà lui trên thân thể Tô Nhất Minh, in kết quả, rồi ký tên
mình vào.
“Có vấn
đề gì không?” Tô Nhất Minh lo lắng.
“Thận
có một viên sỏi nhỏ. Rất nhỏ, chẳng can hệ gì đến đau hông.”
“…”
Viên sỏi? Trong người anh có một viên sỏi? Tô Nhất Minh sợ đến nỗi mặt trắng
bệch, hồi lâu không dám nói năng gì.
Ra
ngoài, anh làm ra vẻ tội nghiệp hỏi Trình Vũ Phi: “Vũ Phi, trong người anh có
một viên sỏi, có nghiêm trọng không? Anh sẽ chết chứ?”
“Nói
bậy. Chỉ là viên sỏi đường kính hai milimet, uống thuốc là nó sẽ tự chui ra”.
Tô Nhất
Minh tủi thân: “Vừa nãy bác sĩ
siêu âm nói rất khủng khiếp. Chuyện khủng bố như vậy mà cô ta có thể nói tỉnh
bơ! Thật xấu xa…”
“Vậy
phải nói thế nào? Ôi! Trong thận anh có một viên sỏi đấy! Vậy có giống
bác sĩ khô