
y tháng cho biết tay.
Có tin
nhắn. Là Chung Viễn gửi. Mở ra thì thấy hai địa chỉ bằng tiếng Anh và một dãy
số loằng ngoằng. Không đợi Tô Nhất Minh hiểu ra thì một tin nhắn nữa được gửi
tới: Địa chỉ và số điện thoại ở Mỹ của Vũ Phi.
Ngớ ra
một hồi Tô Nhất Minh lại ngồi lên giường, lấy được rồi. Cuối cùng mình đã lấy
được số điện thoại của cô ấy…
Gần như
không suy nghĩ anh bấm gọi đi ngay. Đợi hồi lâu mới có người bốc máy. Tiếng
“Hello” xa xăm khiến anh phát khóc, Tô Nhất Minh cảm thấy mình dạo này vô cùng
yếu đuối. Có quá nhiều sự việc ập đến, tưởng chừng như không gánh nổi...
“Cưng
ơi!” Anh cố kìm nén tâm trạng phức tạp đang gào thét trong lòng, chỉ mở miệng
nói được hai chữ.
Trong
điện thoại Trình Vũ Phi im lặng.
“Em...
khỏe không?” Tô Nhất Minh hít một hơi thật sâu. Sau khi biết cô xuất ngoại, anh
luôn lo lắng. Cá tính của cô hướng nội, không có sở trường giao tiếp với người
khác, lại thêm rào cản ngôn ngữ, chắc là sẽ cô đơn, không thích nghi được với
môi trường mới. Nhớ đến những năm lăn lộn ở nước ngoài không ai giúp đỡ, anh
hận là mình không thể xé xác Chung Viễn ra thành trăm mảnh.
“Rất
khỏe.” Câu trả lời của cô vẫn dứt khoát và gãy gọn như trước.
“…” Cô
ấy sống rất tốt? Tô Nhất Minh thấy hụt hẫng vô cùng.
Trình
Vũ Phi ở đầu dây bên kia tiếp tục im lặng.
“Không
hỏi anh khỏe hay không à?”
“Ừm,
anh khỏe không?”
“Không
khỏe.”
“Sao
thế?”
“Công
ty có chút phiền phức. Khủng hoảng kinh tế ảnh hưởng đến Trung Quốc lớn hơn
nhiều so với tưởng tượng, rất nhiều đại gia tài sản đã bị thu hẹp lại, trái đất
cũng bị thu hẹp lại thành quả bóng bàn rổi, huống hồ gì anh vốn chỉ là một hạt
đậu xanh, làm không tốt thì sẽ biến mất khỏi thế gian này. Bây giờ đến tiền mua
một bát mì anh cũng không có...”
Nói rồi
anh thở dài tự giễu mình, chỉ trong mấy tháng ngắn ngủi, những doanh nghiệp mà
anh biết có mấy nơi đã phá sản. Sau khi từ Bắc Kinh trở về, anh cũng bận rộn
với việc làm ăn với Vu Tuy Văn. Nguyên liệu do anh tìm đủ mọi cách uốn ba tấc
lưỡi mới có được, chuyến hàng đầu tiên cuối cùng cũng giao đúng hẹn, ông chủ
rất hài lòng. Tô Nhất Minh trong điện thoại cũng nghe ra sự vui mừng của Vu Tuy
Văn, tính cách điềm đạm thường ngày của cậu ta cũng không che giấu được. Cho
nên anh khua chiêng gõ trống chuẩn bị chuyến hàng thứ hai. Nhưng nguyên liệu là
cả một vấn đề, anh không nhận được một chút tiền mặt nào, hóa đơn lần trước còn
chưa thanh toán, người ta cũng không cho anh nợ thêm nữa. Anh rất lo lắng, vì
vấn đề vốn mà không thể giao chuyến hàng thứ hai đúng kỳ hạn, có lỗi với người
anh em.
Tô Nhất
Minh cảm thấy mình hiện giờ giống như một con thú đang chui đầu vào rọ, không
có đường lui, dùng cái thân thể rệu rã, mệt nhoài khổ sở nghĩ cách thoát khỏi
vòng vây. Anh thật sự quá mệt mỏi, mà không tìm được người giúp đỡ, không chừng
chẳng mấy chốc bại vong. Anh rất bi quan.
Trình
Vũ Phi vẫn giữ thái độ im lặng. Tô Nhất Minh cảm thấy chẳng chút hứng thú,
không chịu được hỏi, “Vũ Phi, gần hai tháng không gặp nhau, không muốn nói gì
với anh à?”
Người ở
đầu dây bên kia cuối cùng cũng nói một câu, “Anh có thể đừng gọi điện thoại lúc
nửa đêm được không?”
Nửa
đêm? Tô Nhất Minh nhìn ra ngoài cửa sổ, gió thổi vù vù, bầu trời u ám, nhưng rõ
ràng là ban ngày, nhìn đồng hồ, cũng sắp mười hai giờ trưa. Anh bỗng sực tỉnh
ra, chênh lệch múi giờ, giữa họ đã có chênh lệch múi giờ rồi cơ đấy! Lặng lẽ
cúp điện thoại, Tô Nhất Minh bất động hồi lâu. Đau lòng quá, cô ấy hình như
không còn quan tâm đến mình nữa.
Chuông
điện thoại reo, anh không nhúc nhích. Tiếng chuông vẫn cứng đầu vang lên không
ngừng. Tô Nhất Minh cuối cùng không chịu được nhấc ống nghe lên, uể oải nói: “A
lô?”
Giọng
nói Trình Vũ Phi trong điện thoại có chút gấp gáp: “Nhất Minh, anh mở ngăn kéo
ở đầu giường bên trái ra đi!”
Tô Nhất
Minh ngớ ra nhưng vẫn làm theo mở ngăn kéo tủ đầu giường bên trái, một vật đập
vào mắt anh, là một ví tiền, chính là cái ví mình tặng cô ấy. Anh luôn cho rằng
cô lúc nào cũng trân trọng cất giữ bên mình. Chiếc ví này là do anh thuê người
làm thủ công, phía trên còn khắc dòng chữ Tô Nhất Minh yêu Trình Vũ Phi theo ý
của anh. Lúc đó cũng có chút ý định tán tỉnh thế thôi nhưng sau này lại thành
thật... Vậy mà cô lại trả lại cho anh.
“Bên
trong có thẻ ngân hàng anh cho em, tiền trong đó em chưa hề đụng tới một xu…
Anh xem thử, có thể đủ mua một bát mì không…” Trình Vũ Phi nói một
cách vô cùng thận trọng. Trong bệnh viện trời yên biển lặng, mưa thuận gió hòa,
cô nào biết khủng hoảng kinh tế toàn cầu đã làm mưa làm gió ngoài kia. Lúc nãy
khi Tô Nhất Minh cúp điện thoại cô không yên tâm lên mạng lướt web, hoảng hốt
phát hiện sóng thần khủng hoảng đang nuốt chửng cả thế giới, càn quét tất cả
các lục địa. Một số triệu phú quẫn bách đến mức tự tử. Cô nhớ trước khi chia
tay hay thấy Tô Nhất Minh mệt mỏi vò đầu bứt tóc, cô biết công việc làm ăn của
anh gặp phiền phức lớn rồi.
Lúc đó
cô lên đường sang Mỹ mà không nói một lời từ biệt với anh là vì muốn quên hẳn
người