
ay không sợ chết đứng mà còn được đằng chân lân đằng đầu.
Trình
Vũ Phi cười mát mẻ, "Hôm qua uống với đại mỹ nhân rất high đúng không?
Tô
Nhất Minh nghĩ từ high không biết dịch là "cao" của "uống
cao" hay là "cao" của "cao hứng".
Anh cảnhgiác kiểm điểm lại hình vi hôm qua của mình, tuy nhớ không rõ lắm nhưng
trí nhớ cuối cùng còn sót lại là Hồ Lâm đồng ý đưa anh về nhà, hôm nay tỉnh dậy
ở nhà, nên không thể nào có chuyện gì lớn xảy ra.
Thế là anh cẩn thận nén cái bẫy trong lời nói của cô, "Hôm qua? Hôm qua bị
mấy thằng bạn chiến hữu ép uống nhiều quá."
Trình
Vũ Phi thầm hứ một tiếng. Uống rượu say với chiến hữu lại để một nười phụ nữ
đưa về nhà? Theo cách đối nhân xử thế thì chẳng thể nào hiểu nổi. Nhưng cô vẫn
lý trí kìm chế mình suy nghĩ lung tung, chọn cách mù quáng tin anh: "Ồ!
Sau này uống ít một chút nhé. Cái thứ đó, uống nhiều quá sẽ 'thiệt thân tốn
đức' đấy."
"?"
Tô Nhất Minh nhìn cô với nét mặt không thể thành khẩn hơn.
"Vừa
rồi em dùng biện pháp tu từ đấy. Ý là hại thân, thất đức." Trình Vũ Phi
cụp mắt.
"...."
Tô Nhất Minh lại một lần nữa cảnh giác kiểm tra lại trí nhớ hôm qua, chắc chắn
không lộ bất cứ cái đuôi nào để nàng bác sĩ nắm được, thế là ba hoa,
"Không có cách nào khác, làm ăn mà, có những buổi tiếp đãi không thể từ
chối."
"Bao
gồm cả việc mua bán sắc? Bao gồm cả để phụ nữ vừa ôm vừa hôn vừa sờ
soạng?" Trình Vũ Phi không nhịn được nữa, cơn ghen cứ thế trào ra.
"!"
Tô Nhất Minh lập tức bị hạ nốc ao, đành giả vờôm đầu suýt xao kêu đau, khổ sở
cóp nhặt lại trí nhớ bị mất, mơ mơ hồ hồ nhớ ra hình như có người ôm lấy mình,
nói cái gì đó mình rất đáng yêu. Người này chẳng lẽ không phải là bác sĩ Trình
mà là Hồ đại mỹ nhân?
"Đừng
vờ vịt, em tận mắt nhìn thấy hết rồi." Trình Vũ Phi lại tấn công.
"..."
Tô Nhất Minh hít mấy hơi thật sâu, "Ừm, cái này... đó là có người phụ nữ
khác nhăm nhe tài sản riêng của em, ai bảo anh đẹp trai
tài giỏi thế này, lại tạm thời chưa vợ nữa. Ví dụ nhé, một con rùa vàng, nếu
thả nó vào bể, bên trên có dán tem 'thú cưng rùa vàng thuộc sở hữu riêng', thì
chắc chắn người dụng tâm chiếm đoạt nó rất ít. Nhưng nếu nó tự do bơi lội ở
biển, chắc chắn sẽ có vô số người muốn bắt cho bằng được nó. Chú ý, đây là một
con rùa vàng, một con rùa vàng được dát vàng nguyên chất."
Trình
Vũ Phi trợn mắt, "Có hai cái sai, thứ nhất, rùa ở ngoài biển là rùa biển
chứ không phải là rùa thường. Thứ hai, nếu con rùa đó được dát vàng nguyên chất
thì khả năng xuống nước chắc chắn sẽ chìm
xuống đáy biển."
"..."
Tô Nhất Minh thở không ra hơi, "Đây không phải là trọng tâm, trọng tâm là
dán tem kìa."
"Ồ..."
Trình Vũ Phi ra vẻ vỡ lẽ, "Ý anh là, em cần khắc chữ lên mặt anh, viết là
'Họ Trình độc quyền' hay là "Của riêng, không được nhòm ngó', mới bảo đảm
sự trong sạch của anh?"
"Khắc
chữ cũng được, nhưng có một cách vừa tiết kiệm sức vừa không chịu đau, đeo cái
vòng tròn tròn vào ngón áp úp của anh là được rồi. Cũng không cần em phải tốn
tiền, anh đã mua rồi. Vũ Phi... Anh sắp đặt hôn lễ của chúng ta đâu ra đó rồi,
định là tháng mười."
"Tháng
mười! Chỉ còn hơn một tháng nữa? Không được gấp gáp quá."
"Vậy
con rùa vàng có thể bị người ta câu mất..."
"Rùa
vàng bị ai câu mất em chẳng quan tâm, nhưng anh không phải là rùa vàng, anh có
suy nghĩ có ước nguyện, hoàn toàn có thể chọn nơi mình muốn. Hơn nữa, anh lớn
rồi, không thể chuyện gì cũng cho qua bằng một câu uống say không nhớ gì cả.
Uống sau giết người thì không phạm pháp sao? Uống ít thôi. Say rượu lái xe em
sẽ lo lắng lắm."
"Được
rồi cưng... Anh sẽ chú ý không giết người không phạm pháp. Tháng mười đám cưới
nhé, anh chỉ có tháng mười là rảnh rỗi, cuối năm rất bận. Tiệc cưới anh cũng đã
đặt rồi, thiệp cũng đã phát rồi..."
"Không
được, hai bên cha mẹ còn chưa gặp nhau mà. Chuyện lớn như thế mà anh không bàn
bạc gì với em?
"Công
việc làm ăn của anh quan trọng mà, nên để anh quyết định. Cha mẹ anh
không vấn đề gì đâu, họ đã bị anh làm cho chán nản rồi. Anh có đem heo nái về,
mà sinh được cháu nỗi dõi thì họ cũng thừa nhận ngay."
"Tô
Nhất Minh!" Trình Vũ Phi tức nghẹn họng.
"Tất
nhiên em không phải là heo nái, là nàng sói cài mà..." Tô Nhất Minh cười
hi hi sấn tới, ôm lấy cô, khóa miệng cô bằng những nụ hôn. Anh không biết hôm
qua rốt cuộc xảy ra chuyện gì, đại mỹ nhân không phải là người tùy tiện. Thất
thố với mình đã là điều không tưởng, sao có thể thất thố ngay trước mặt bác sĩ
nhà mình? Thật là hại mình! Cũng còn may... đầu giường cãi nhau cuối giường lại
làm hòa, giường chính là vũ khí tuyệt vời để giải quyết những trận cãi vã, anh
phải nhanh chóng làm cho nàng bác sĩ trở tay không kịp, nàng đã bắt đầu thở hổn
hển rồi...
Giọng
nói của Trình Vũ Phi mềm dịu trở lại, "Nhất Minh... anh đừng có gì mờ ám
với người khác đó, em sẽ đau lòng lắm."
"Trước
nay đều không có."
"Nhưng...
ưm... thôi...."
Tô
Nhất Minh đang tập trung vào việc chính, chẳng còn sức để nói. Rõ ràng hôm qua
anh bị người ta chuốc mấy ly rượu thôi, sao về nhà lại làm đổ nguyên lọ giấm
chu