
khó hiểu: “Vừa mới đứng ở cửa, không biết sao lại không thấy nữa vậy?”
Trợ lí đúng lúc đi qua, thích hợp để mở miệng: “Tiêu tiểu thư tìm anh Sâm hả? Anh ấy đã đi ra ngoài rồi, nói là có việc gấp phải đi trước!”
Tiêu Tiêu hết chỗ nói, A Sâm tự mình chạy trốn trước cũng không báo với cô biết một tiếng.
Tiêu Tiêu ngẩng đầu nhìn vào mắt Chung Thụy, xe công ty cấp cho mình bị A Sâm lái đi rồi, cũng chỉ có thể đi nhờ xe Chung Thụy trực tiếp đi tới nhà anh ta mà thôi.
Đây cũng không phải là lần đầu tiên Tiêu Tiêu đến nhà Chung Thụy, cũng một kiểu sạch sẽ ngăn nắp như vậy, ngoài ra cô cũng đem tới những vật trang trí nho nhỏ như những hộp hoa giấy đáng yêu, những mảnh giấy ghi chú màu hồng phấn hình ngôi sao trên tủ lạnh này, cùng với hai chậu hoa màu xanh biếc đặt trên cửa sổ nữa, càng làm cho trong căn phòng tăng thêm không khí ấm áp và nhân khí ( hơi thở của con người)
Dù sao phong cảnh nơi này cũng khá tốt, các trang thiết bị không tệ, đồ dùng trong nhà đều đủ cả, lại không nhiễm một hạt bụi nào, nhưng vấn đề là lạnh lẽo đến nỗi không giống như là nơi cho người ở, khi tiến vào một bước luôn có cảm giác áp lực không hiểu nỗi.
Tiêu Tiêu nhìn thế nào cũng không vừa mắt, đúng lúc lần trước đi siêu thị mua mấy đồ gia vị, lại thấy những đồ trang trí nhỏ giảm giá 50% ( mua 1 nửa má tặng 1 nửa) , cô liền mua ngay.
Quả nhiên, đặt những vật trang trí này trong phòng lại thấy thoải mái hơn…
Thời gian còn sớm, Tiêu Tiêu ướp sườn lợn trước, rửa sạch tay rồi đi ra.
“Tiền bối Chung nói cho tôi nghe một chút kĩ thuật diễn trước đi?”
Với bản lĩnh của Chung Thụy, giải thích những điểm quan trọng của cảnh hôn, cô tin tưởng lần sau mình có thể diễn được rất tốt, và chân tay cũng không lúng túng ở trước mặt anh nữa.
Chung Thụy dựa vào sofa, nheo mắt lại nhìn về phía cô: “Trước tiên em hãy nói cho tôi biết, vì sao khi diễn cảnh hôn đều hoảng hốt lo sợ vậy, chẳng lẽ tôi lại mọc thêm một bộ mặt ác nhân nào nữa sao, sợ tới mức cả người em cứng ngắc đến nỗi không biết hôn?”
Tiêu Tiêu xấu hổ mà cười cười, quả nhiên Chung Thụy chưa có nguôi giận, nói chuyện đều mang theo sự châm chọc, cô không khỏi lấy lòng mà ngồi ở bên cạnh anh: “Không thể nào, tiền bối Chung khôi ngô phóng khoáng, ngọc thụ lâm phong, nếu cái này cũng bị xem là khuôn mặt ác nhân, vậy SY kia tính là cái gì?”
SY là một cặp ngôi sao hài tương đối nổi danh gần đây, lúc trước hai người kia cũng không phải là những nam sinh khôi ngô, thậm chí còn kém xa so với từ khôi ngô, lại thường xuyên làm những động tác khôi hài chọc người ta bật cười, thỉnh thoảng Tiêu Tiêu cũng nhìn thấy ở trên TV mấy lần, nhưng mà đến bây giờ vẫn không biết được hình dáng thật của hai người khi không làm trò hề thì như thế nào nữa.
Chung Thụy bị cô chọc cười, tuy rằng hai người SY không tính là đẹp, nhưng mà tài ăn nói cùng khả năng hài hước là hạng nhất rồi, pha trò đến nỗi trước đó khán giả phải ngửa mặt mà cười sau đó lại đảo ngược lại, nói thật khả năng nắm vững từng trường hợp khá là xuất sắc, sao tới miệng Tiêu Tiêu, giống như không nhận ra hình dáng của họ nữa vậy?
“Nếu không phải nguyên nhân này, vậy là cái gì?”
Tiêu Tiêu nghe thấy anh tiếp tục truy hỏi, cô ngượng ngùng mà cúi đầu.
Dù sao cô cũng không thể nói ra, bởi vì khuôn mặt tuấn tú của Chung Thụy cách quá gần, cô mới bắt đầu khẩn trương đó…
Tiêu Tiêu ấp úng, ánh mắt bối rối: “Lần đầu tiên tôi diễn cảnh hôn môi, lại cùng với tiền bối Chung là Ảnh đế ba năm liền, hồi hộp là rất bình thường….”
“Cho nên khẩn trương khi đối mặt với tôi, nhưng đối mặt với người đại diện thì lại không khẩn trương sao?” Mí mắt Chung Thụy nâng lên, thản nhiên ngắt lời cô.
Tiêu Tiêu nhất thời nghẹn họng, không nghĩ tới anh lại đột nhiên nhắc đến chuyện này, đúng lúc cô đang chuẩn bị giải thích, liền thuận theo đề tài Chung Thụy đang nói mà đi tới luôn: “Cảnh hôn diễn mãi không thành công, tôi nghĩ kĩ thuật diễn xuất có trở ngại, liền nhờ A Sâm giả làm người gỗ giúp tôi luyện tập.”
Cô ngẩng đầu liếc nhìn Chung Thuy nhanh chóng rồi lập tức cúi đầu: “Không ngờ tiền bối lại bỗng nhiên đi vào, lại càng hoảng sợ, tóm lại… Chính là…”
Tiêu Tiêu còn chưa nói xong, chỉ cảm thấy eo lưng siết chặt, bị Chung Thụy kéo vào trong lòng, cả người không khỏi cứng đờ: “Tiền bối, đây là?”
Chung Thụy ôm chặt thắt lưng của cô, một tay nâng cằm của Tiêu Tiêu lên, bỗng nhiên cười: “Nếu muốn luyện tập, tìm tôi không phải càng tốt hơn sao? Thứ nhất là vì yêu cầu của phân cảnh, thứ hai…”
Anh dừng lại, hà hơi bên tai Tiêu Tiêu, nhiệt độ hơi thở ấm áp chui vào trong màng nhĩ của cô, làm cho cả người Tiêu Tiêu run lên, vành tai dần dần đỏ lên.
“Em có phải đã quên rốt cuộc mình là người của ai hay không?”
Nghe vậy, Tiêu Tiêu mím môi, tâm tình phức tạp.
Cô sớm nên hiểu rõ, giao dịch giữa mình và Chung Thụy chính là một màn anh tình tôi nguyện, nhưng mà cô luôn xem nhẹ, cũng như luôn bình thản sống chung với anh.
Đáng tiếc đến cuối cùng Chung Thụy vẫn lãnh đạm mà nhắc nhở mình, nên làm tốt bổn phận.
Tiêu Tiêu thở dài trong lòng, Chung Thụy đã đủ bao dung đối với cô r