Old school Swatch Watches
Đêm Nay Ngủ Cùng Ai

Đêm Nay Ngủ Cùng Ai

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 322833

Bình chọn: 9.00/10/283 lượt.

cam lòng mà nhảy vào trong hố.

Có thể nhìn thấy Chung Thụy ở khoảng cách gần đó là mơ ước của cô, cho dù làm việc vặt trong studio, Tiêu Tiêu cũng không từ chối.

Tiêu Tiêu nhận lời như trong dự tính của Nguyễn Tình, sức hấp dẫn của Chung Thụy không người nào có thể cản được, huống chi cô bạn cũ này lại cực kỳ hâm mộ Chung Thụy.

Nguyễn Tình cố nén cười, đem ánh mắt hâm mộ cùng ghen tị của những ngôi sao nữ xung quanh thu vào đáy mắt. Rõ ràng, đối thủ trong làng giải trí của Tiêu Tiêu lại tăng thêm vài người, có thể khiến bạn học cũ này ấm ức là cô ta vô cùng vui vẻ, ai bảo đạo diễn khen ngợi diễn xuất của Tiêu Tiêu không dứt?

“Cứ vậy đi, tôi rất mong đợi sự hợp tác của chúng ta đấy.”

Cùng Chung Thụy diễn chung một show quảng cáo, Tiêu Tiêu hưng phấn đến mức cả đêm ngủ không ngon. Ngày hôm sau, Tiêu Tiêu mang theo tâm trạng cực kì vui sướng đi vào studio chờ lệnh.

Cô chỉ là một diễn viên nhỏ, đạo diễn không cần phải tự mình đến chỉ đạo, chỉ mở màn nói vài câu đơn giản rồi vội vàng rời đi.

Tiêu Tiêu cuối cùng cũng hiểu rõ, vai diễn nhỏ của mình đến cuối cùng là có bao nhiêu nhỏ bé…

Đây là quảng cáo đồ trang sức ngọc bích theo phong vị cổ xưa, lấy bối cảnh đời Đường. Nguyễn Tình một thân cung trang, đeo trang sức ngọc bích lộng lẫy, là người cao quý nhất, tiểu công chúa được Hoàng đế cưng chiều. Đối với vị quốc sư anh tuấn tài năng vừa gặp trong ngự hoa viên đã nhất kiến chung tình. (vừa gặp đã yêu)

Vị quốc sư này chính là Chung Thụy.

Bên cạnh công chúa sao có thể thiếu được nô tài, vai diễn nhỏ của Tiêu Tiêu chính là tiểu tì nữ bên cạnh công chúa Nguyễn Tình này, đứng ở một góc không nhìn thấy được, làm nổi lên thân phận tôn quý của công chúa.

Vai diễn nhỏ này không những quay lưng về phía ống kính, chỉ lộ ra nửa khuôn mặt, ngay cả người cũng không ai thấy rõ, không chừng đến cảnh cuối còn bị xử lý hình ảnh mờ đi, chỉ còn cảnh Nguyễn Tình cùng Chung Thụy….

Ngay cả người qua đường cũng không phải, mí mắt Tiêu Tiêu khẽ giật.

Nguyễn Tình đột nhiên tốt bụng như vậy, đúng là không có chuyện gì tốt, cô ta cho cô vai diễn này cùng với làm nền thì có khác gì nhau?

Việc tốt duy nhất là có thể nhìn thấy Chung Thụy quay hình quảng cáo rất gần.

Tiêu Tiêu thay trang phục cung nữ, bộ đồ này không phải màu hồng nhạt như lần trước.

Xem ra, Nguyễn Tình vẫn còn lo sợ lần biểu diễn trước của cô, muốn chặn bất kỳ cơ hội nào của Tiêu Tiêu.

Yếm trắng, áo khoác ngoài màu xanh, nhìn thế nào cũng thấy giống một gốc cây xanh biếc.

Chờ đến lúc Nguyễn Tình đi ra, Tiêu Tiêu mới hiểu rõ tại sao cô lại xanh như vậy.

Làn váy của Nguyễn Tình vô cùng lộng lẫy, sắc đỏ thẫm tôn lên vẻ đẹp kiều mị của cô ta, hai bên tay áo thêu tơ vàng, xa hoa cao quý.

Bên cạnh hoa hồng luôn phải có lá xanh, Tiêu Tiêu hiển nhiên trở thành nền tôn lên vẻ rực rỡ của Nguyễn Tình.

Tiêu Tiêu cúi đầu nhìn hai nhánh tóc vừa thô vừa đen bóng của mình, lại nhìn kiểu tóc phức tạp và đồ trang sức của Nguyễn Tình, bỗng nhiên cười ngọt ngào.

Nguyễn Tình tuy là tiểu thư khuê các, đoan trang xinh đẹp, nhưng nói thẳng ra lại không hợp với sắc đỏ thẫm như vậy, hơn nữa trang điểm quá đậm trái lại khiến cô ta già đi vài tuổi, cảm giác quái dị.

Ngược lại, Tiêu Tiêu với bộ trang phục xanh biếc, kiểu tóc đơn giản, trang điểm nhẹ nhàng, nhìn giống như một tiểu cô nương mới lớn, đứng bên cạnh Nguyễn Tình dường như ít hơn vài tuổi.

Nguyễn Tình nhìn thấy cô nở nụ cười, thoáng quay đầu lại nhìn toàn thân mình trong gương, sắc mặt lập tức đen lại. Cô ta xoay người quay lại phòng trang điểm, lên tiếng la mắng thái độ làm việc của trợ lí, vội vàng thay bộ quần áo đỏ thẫm đó.

Tiêu Tiêu chớp mắt, quả thật đáng tiếc.

Nguyễn Tình không làm nổi bật vẻ đẹp của bộ váy đỏ thẫm ấy, thì làm sao cô ta thể hiện được hình tượng cao quý của công chúa?

Thân là diễn viên, không có gì thích hợp hay không thích hợp, quan trọng nhất là biết ở thời điểm nào bản thân và nhân vật hợp lại thành một, biến bản thân hoàn toàn thành nhân vật ấy.

Nếu là công chúa, thì phải khiến cho bản thân trở thành công chúa cao quí, kiêu ngạo và ương ngạnh nhất.

Nếu là tỳ nữ, như vậy phải biến mình thành nô tỳ hèn mọn mà dè dặt, chỉ sợ làm sai chuyện.

Tiêu Tiêu lại nghĩ đến Chung Thụy, hầu như mấy năm qua, anh ta đều diễn hết mọi loại nhân vật.

Ví như một họa sĩ đầy tài ba nhưng nghèo khó và buồn chán, tinh thần thì sa sút, khuôn mặt đầy râu , hai mắt vương đầy tơ máu, quần áo bần thỉu dính đầy màu nước, khóe miệng luôn lộ ra nụ cười điên cuồng, đem nhân vật thể hiện vô cùng tinh tế, sinh động.

Hoặc là một cậu thiếu gia ngập tràn thù hận muốn đi tìm người cha của mình để báo thù, nho nhã lịch sự, nhưng đằng sau là chứng bệnh sạch sẽ và rối loạn ám ảnh cưỡng chế không muốn để cho người khác biết, rực rỡ và u tối cùng tồn tại, khiến cho vai diễn đầy tự nhiên.

Đây cũng là nguyên nhân mà Tiêu Tiêu sùng bái Ảnh đế. Mỗi một ánh mắt, động tác, nụ cười của Chung Thụy cũng đủ để đem nhân vật diễn tả một cách chân thực, trổ hết tài năng để lại cho người khác ấn tượng khó mà phai nhạt.

Tiêu Tiêu nghiêng đầu, t