
p tối tăm hết cả đây này, nào giống anh, mỗi ngày đều
rảnh rang nhàm chán nghịch điện thoại như vậy.”
“Gọi điện cho anh là nhàm chán sao??” Người nào đó hơi khó chịu rồi.
“Trước đây anh không —- giống kẹo dẻo như vậy, mới có hơn hai năm sao lại dính người ta thế hả.”
“Em cũng biết là hơn hai năm!” Cạch một tiếng, cúp điện thoại.
Lạc Trăn
trừng mắt nhìn di động, cảm giác bệnh đau đầu của cô lại sắp phát tác.
Gã bạn trai này đúng là không phải kiểu khó chung sống bình thường, có
đôi lúc ngẫm lại thật sự đáng buồn, con người Mạc Hoành trừ khuôn mặt
tạm chấp nhận được ra, tính tình âm u chưa nói đến, tính khí thì càng
hơn thế, thần kinh lại nhạy cảm, còn rất giỏi tự hành hạ mình, nói thế
nào thì loại người này vẫn là khó lấy lòng nhất! Đáng tiếc Lạc Trăn cô
cả đời này đều trầm luân trong dòng xoáy của Mạc Hoành không thể nào
thoát được, ai bảo cô cứ bướng bỉnh muốn người đàn ông đến nhược điểm
còn nhiều hơn cả ưu điểm này cơ chứ.
Đang định gọi điện lại, đối phương đã gọi đến trước, “Đã nghĩ xong muốn nói gì chưa?”
Lạc Trăn dở
khóc dở cười, “Anh đúng thật là —- Được rồi, em xin lỗi, hừm, em vô cùng vui sướng được cùng anh trò chuyện qua điện thoại được chưa nào? Mạc
Hoành này, có phải kiếp trước em nợ anh không thế?”
“Đúng, em nợ anh.”
Lạc Trăn cười khan hai tiếng, “Em phải đọc sách đây, cứ thế này không qua môn không xong mất, anh cũng nghỉ ngơi sớm đi nhé —-”
“Chỗ anh giờ là ban ngày.”
“Ha, ha ha! Anh đúng là biết chọn thời gian gọi điện cho em đấy nhỉ.”
“Lạc Trăn.” Người ở đầu bên kia cắt ngang lời cô, “Anh yêu em.”
Lạc Trăn
ngây ngẩn, “Em biết mà, ngoan ngoãn làm việc đi, đừng chỉ trốn việc thế, em nói anh biết nhé, nuôi em cần một khoản chi phí rất lớn, ai gia sau
này muốn đi xe đua ở nhà lầu, nếu không cẩn thận em chạy mất đấy!”
“Em chỉ có tí tiền đồ này thôi à!” Tiếng khịt mũi, có thể mường tượng ra bao nhiêu ý khinh thường.
“Lần sau
giới thiệu mẹ em cho anh, hai người chắc chắn sẽ có chung đề tài, không
nói nữa, tán dóc với anh tiếp mãi không dứt được, thế nhé, à đúng rồi,
em cũng rất yêu anh.”
Cái câu
“đúng rồi” vẫn đúng là nhân tiện! Lúc Mạc Hoành đặt di động xuống tuy
sắc mặt vẫn như trước, nhưng khóe miệng hơi nhếch lên lại tiết lộ tâm
trạng sung sướng trong lòng.
Những tháng
ngày sau khi cô đi bỗng trở nên quá chật vật, anh biết, nhưng cũng chỉ
có thể chờ đợi như vậy, người con gái ấy lúc nào cũng cố chấp theo ý
mình mặc kệ sống chết của người khác, nếu như bắt cô phải thế này thế
nọ, kết quả chắc chắn sẽ không tốt, vì thế anh vẫn kiên nhẫn chờ đợi,
dẫu sao cũng đã chờ hai năm rồi.
Ba tháng sau, hôm đó Mạc Hoành trở về nhà, vừa cởi quần áo, tay đã ấn điện thoại.
“Sắp đến năm mới rồi, khi nào thì em về? Trường học chắc được nghỉ rồi.”
“Tuần sau mới nghỉ, em đang tính cùng bạn bè đi châu Âu một chuyến —-”
“Em làm cái
gì thế! Đừng đùa nữa, về ngay cho anh.” Khẩu khí thoáng chốc đã không
tốt, nhưng Lạc Trăn chẳng hề để ý, muốn làm chuyện gì đều phải theo anh
ấy thì sau này mình còn gì là tự do nữa chứ, “Em đã hẹn với bọn họ rồi,
ngày mai đi, chơi khoảng tám ngày, sau đó bay thẳng từ bên ấy về nhà.”
“Không được.”
“Không được cái đồ quỷ nhà anh ý.”
“Lạc Trăn, em nói năng chú ý một chút.”
“Dù sao thì
em cũng nói rõ với anh rồi, chuyện này chính là như vậy, anh muốn mắng
thì đợi em trở về rồi hãy mắng. Giờ em phải sắp xếp hành lý, không có
chuyện gì nữa thì em cúp máy đây.”
“Lạc Trăn, em cứ cẩn thận cho anh!”
Lạc Trăn
cười ha hả cúp điện thoại, tuy lần này đúng là có phần không để ý đến
cảm nhận của anh, trong lòng thật ra cũng hơi áy náy, nhưng mấy lời châm chọc ấy của anh vừa thốt ra là cô chỉ muốn đi mất hút luôn! Dù sao bọn
họ lúc nào cũng giày vò nhau như vậy suốt, hai bên mà nghe lời nhau trái lại còn không bình thường. Ném điện thoại sang một bên, tiếp tục sắp
xếp đồ đạc, được nghỉ một tuần, ba cô bạn cùng phòng của cô đã lục tục
trở về nhà, ký túc bỗng trở nên im ắng lạ thường, chỉ có điều Lạc Trăn
nghĩ ngày mai vẫn có thể ngủ muộn được.
Kết quả sáng sớm ngày hôm sau, tiếng gõ cửa lại quấy nhiễu mộng đẹp của cô, có thể
là mấy người bạn đã hẹn qua gọi cô xuất phát, nhưng, Lạc Trăn nhìn đồng
hồ mới chưa đến bảy giờ, khẽ rủa một tiếng rồi đi ra mở cửa, vừa mở cánh cửa phòng ra cô bỗng đơ người ngay tại chỗ.
“Hẳn là em nên nói một tiếng ‘Đã lâu không gặp’ chứ?” Giọng nói của đối phương lãnh đạm vang lên.
Lạc Trăn hồi phục lại, “Anh điên à! Anh chạy tới đây làm gì hả?”
“Đến để xem
em tin hay không?” Mạc Hoành đột nhiên vươn tay giữ lấy gáy cô, Lạc Trăn hoảng hốt đẩy anh ra, “Anh nói lung tung gì thế?” Lần đầu tiên nghe anh nói chuyện không đúng trọng điểm như vậy, đúng là không thể tin được!
Mạc Hoành lách qua người cô tự nhiên bước vào, phía sau liền kéo lại,
“Anh —-” Chưa dứt lời tay đã bị hất xuống một cách chán ghét, “Đừng có
động tay động chân.”
“Ơ —-”
“Phòng vệ sinh ở đâu? Anh đi rửa mặt.”
Lạc Trăn thấy nơi giữa hai đầu lông mày của anh hằn rõ sự mệt mỏi, chỉ về căn phòng nhỏ bên cạnh, “Khăn đỏ thẫm là của em.”
Đối phương