
ồi Phong.
Đi trình diện bộ phận nhân sự xong, cô đi tới phòng làm việc của tổng giám đốc.
Nhìn cánh cửa gỗ đỏ đóng chặt, cô đột nhiên cảm thấy khẩn trương, trước nâng tay lên, lại chậm rãi để xuống!
Cô nhớ tới người quản lý nhân sự có cho cô lời khuyên, tính tình của tổng giám đốc rất xấu sao? Đặc biệt là trời mưa? Tại sao? Chẳng lẽ là bởi vì chính mình lần đó ra đi không từ giả sao?
Nghĩ tới đây Lãnh Tiếu Tiếu mãnh liệt lắc đầu, ở trong lòng khi dễ mình!
Lãnh Tiếu Tiếu, mày tạm thời dán vàng lên mặt mình rồi, anh ta căn bản đều không nhớ mày, làm sao mày vẫn còn ở nơi này liên tiếp ảo tưởng ? Người đàn ông kia làm tổn thương thân thể của mày còn chưa đủ sao? Nhanh như vậy liền muốn nhảy vào hố lần nữa lửa sao?
Thu lại ảo tưởng hư vinh của mày đi, cố gắng làm việc thật tốt!
Lần nữa đối với bản thân điều chỉnh tâm tình thật tốt, sau đó nghiêm trang gõ cánh cửa kia!
"Mời vào!" Một giọng nam trầm thấp đầy từ tính từ bên trong truyền tới!
Lãnh Tiếu Tiếu phát hiện nhịp tim của mình đột nhiên tăng nhanh!
Thật vô dụng! Cô thầm mắng chính mình vừa mới thông suốt, đạp ba tấc giày cao gót đẩy cửa vào!
"Xin chào, Hàn tổng!"
"A, đã tới? Đi xem phòng làm việc của cô sao?" Hàn trạch Vũ không có ngẩng đầu, chăm chú nhìn phần báo cáo trong tay kia.
"Trần giám đốc mang tôi đi xem!"
"Được rồi, vậy cô đi bắt đầu công việc đi! Cụ thể có chuyện gì không rõ ràng lắm , có thể hỏi Trần giám đốc, cũng có thể hỏi tôi!"
"Tốt, vậy tôi đi ra ngoài trước!" Lãnh Tiếu Tiếu nói xong xoay người, đi ra ngoài cửa!
Cô không biết, khi cô xoay người đi thì một nháy mắt kia, người đàn ông đang chăm chỉ làm việc nhanh chóng ngẩng đầu lên, nhìn chằm chằm cô uyển chuyển ra khỏi phòng, đáy mắt lộ ra một tâm tình phức tạp!
Trở lại phòng làm việc, Tiếu Tiếu cười hô hô đem mình ngã vào ghế da màu đen.
Lãnh Tiếu Tiếu, mày trông mình xem này thật không có tiền đồ, người khác cũng không có con mắt nhìn mày, tự mình ở chỗ này tỏ vẻ khẩn trương! # đã che giấu #? Có cái gì đáng giá nhớ mãi không quên đấy! Cùng lắm thì coi anh ta là làm Ngưu Lang miễn phí!
Bắt đầu từ bây giờ, coi như chưa từng gặp qua anh ta! OK??
Bắt đầu đi!
Lãnh Tiếu Tiếu hít sâu mấy lượt, mở máy vi tính ra, bắt đầu lao vào công việc! Bởi vì, cô muốn cho mình một cuộc sống hoàn toàn mới!
Toàn tâm chú ý, cô rất nhanh thích ứng được phần công tác này.
Tuần lễ thứ hai hình như thoáng một cái đã qua, ngày đơn giản và bình thản! Thế nhưng bình thản trong cuộc sống, hình như luôn là giấu giếm sóng gió!
Lãnh Tiếu Tiếu ngẩng đầu nhìn thời gian, sắp tan việc! Cô đứng lên hoạt động gân cốt một chút, chạy đến phòng giải khát.
Cô bưng một ly trà sữa mới vừa từ phòng giải khát ra ngoài, thân thể bất thình lình bị người va chạm mãnh liệt, ly trà sữa kia nóng toàn bộ dội hết trên tay của cô!
"A!"
Một cảm giác nóng bỏng truyền đến, cô bị phỏng đến nỗi vội buông lỏng tay ra, chỉ nghe được ầm một tiếng, cái ly bị ném ra ngoài nát bấy, trà sữa hắt vẫy đầy đất!
Một hồi đau tan lòng nát dạ trên mu bàn tay Lãnh Tiếu Tiếu truyền ra!
"Thật xin lỗi, cô không sao chứ?" Thanh âm một người con gái vang lên ở bên tai của cô.
Lãnh Tiếu Tiếu ngẩng đầu lên, đối mặt với một cô gái mềm mại tròng mắt mang theo một tia áy náy.
"Không sao, tôi không sao!" Lãnh Tiếu Tiếu chịu đựng cảm giác đau đớn trên mu bàn tay, cười với cô ta.
"Làm sao rồi? Thư ký Lãnh, tay của cô làm sao rồi?" Một giọng nam trầm thấp vang lên.
" Anh Trạch Vũ!"
Thấy Hàn trạch Vũ đến đây, Hàn Thi Dư lập tức dán tới, kéo cánh tay của anh, cúi đầu mặt áy náy, thận trọng nói xong, "Anh Trạch Vũ, thật xin lỗi, là em không cẩn thận đụng phải cô ấy!"
Lãnh Tiếu Tiếu nhìn lên cô bé trước mắt này, hình như rất sợ anh, "Không có, không liên quan việc của cô ấy, là tôi tự mình không nhìn thấy cô ấy!"
Hàn trạch Vũ không để ý đến Hàn Thi Dư, trực tiếp đi về phía Lãnh Tiếu Tiếu, nắm bàn tay nóng đỏ kia, đáy mắt thoáng qua một tia đau lòng không dễ dàng phát hiện, "Thật không có chuyện gì sao? Có muốn tôi đưa cô đến bệnh viện hay không?"
"Không có việc gì, thật không có việc gì, tôi đi gọi dì Bảo Khiết đến thu dọn chỗ này một chút!" Lãnh Tiếu Tiếu cười đối với Hàn trạch Vũ đụng vào, tim lập tức cuồng loạn. Trong lòng dâng lên một tia cảm giác khác thường khiến cho cô cảm thấy có chút hốt hoảng, cô vội vã rút tay ra, xoay người muốn né ra!
Trên đất một mảnh ẩm ướt nước trà khiến vội vàng muốn rời khỏi chân của Lãnh Tiếu Tiếu bị trượt, thân thể nặng nề ngã xuống đất!
"A. . . . . ."
Lãnh Tiếu Tiếu kêu khẽ một tiếng, hai mắt nhắm nghiền chờ rơi xuống đất một nháy mắt kia!
Đột nhiên một cái tay thật chặt giữ cô lại, nhưng là, ngay sau đó liền nghe được một hồi âm thanh thứ gì bị xé rách, ngay sau đó từng trận tiếng leng keng vang lên!
Từng viên cúc áo một rơi xuống trên mặt đất nảy lên, lăn đi ra xa!
"Cám ơn anh, Hàn tổng!" Lãnh Tiếu Tiếu chưa tỉnh hồn, nắm tay Hàn trạch Vũ đứng lên, đối với anh ra tay cứu giúp, cõi lòng cô còn là đầy cảm kích.
Đột nhiên, Lãnh Tiếu Tiếu cảm thấy trước ngực một mảnh lạnh lẽo đánh tới, cô vội vã cúi đầ