
ũng tràn ngập vẻ không tin. Nghe giọng nói kia, giống
như là không chào đón tôi vậy.
"Được rồi, anh trai. Đối với sự xa
cách lâu ngày mới gặp lại mà nói, thì thái độ của anh thật làm cho
em rất bất mãn. Em cảm thấy ít nhất anh cũng nên tới đây cho em một cái
ôm." Tôi hướng anh lắc đầu,"Nhưng
mà, nhìn thấy khẩu súng này, em tuy vậy sẽ tha thứ cho anh. Lại đây nào, anh
trai, cho em một nụ hôn chào đón đi."
Anh không vui lắc đầu, "Lúc
nào rồi, mà em còn hay nói giỡn." Khi anh
ra hiệu, vệ sĩ liền cất lại súng, nhưng vẫn là thật cẩn thận nhìn tôi.
Tôi biết ngay lúc này anh ta cũng sẽ không tin tưởng
bất luận kẻ nào, nhưng tôi cùng Thuộc Đình quan hệ anh ta không biết, cho nên
tôi không trách anh ta, hơn nữa, có người như vậy ở bên cạnh Thuộc Đình, tôi
liền cảm thấy nhẹ nhõm.
Đi vào phòng làm việc của anh, bên trong là một mớ hỗn
độn, vài nhân viên quản lý cấp cao ngồi chỗ kia, mặt người nào người nấy không
còn chút máu.
"Thật đáng sợ, anh trai, không cần
phát hỏa lớn như vậy chứ?" Tôi
nhặt lên dưới đất bình hoa nhỏ thời Tống Triều, "Bình
hoa này rất quý, nếu anh không muốn thì nói một tiếng, tặng cho em đi, em đang
rất cần tiền." Chậc chậc có tiếng thở
dài, lắc đầu, tôi như tiếc cho bình bình hoa này, ánh mắt như đồng cảm với cái
đồ cổ bị ném đi kia.
"Được rồi, đừng diễn rồi, em đến làm
gì?" Anh rất không bình tĩnh
nói.
"Nhớ mọi người nha, quay về để nhìn
anh, muốn nhìn anh cùng Tiểu Bình khi nào thì kết hôn." Tôi
cười nói, "Anh trai, nếu bọn năm
nay kết hôn thì..., em chắc là không đến dự tiệc được, em có việc rồi, cho nên
thiệp cưới cũng không cần gửi cho em; em cũng không có tiền đâu, nên tiền mừng
cũng không có tặng."
Nghe tôi nói..., anh muốn cười, nhưng bỗng nhiên lại
nhớ tới cái gì nên giọng nói thét như ra thét vậy,"Tiểu
Bình? Tiểu Bình đâu? Cô ấy như thế nào còn chưa có trở lại? Đã đi lâu như vậy
rồi, sao lại còn chưa về thế này? Mau liên lạc với những vệ sĩ kia đi!"
Nhìn vẻ nổi giận của anh, tôi nghĩ anh thật sự yêu
Tiểu Bình rất nhiều, tôi chưa từng thấy anh đối với tôi quan tâm đến như vậy.
Anh hét lên, toàn bộ nhân viên bảo vệ lại bắt đầu rối loạn, có người đi ra bên
ngoài, có người gọi điện. Sau đó tôi nghe được giọng của Tiểu Bình từ bộ đàm
của văn phòng vang lên, "Đình, không cần hét. Em
nghe được, anh thật ầm ỹ."
"Tốt rồi, anh không hét nữa. Em đang
ở đâu? Mau trở về đi." Anh nhẹ
nhàng như vào dán bộ đàm để an ủi Tiểu Bình.
"Khó chịu muốn chết, Đình, anh không
cần trở về được không, quá buồn đi. Em muốn ở bên ngoài chơi. . . . . ."
"Nghe lời, Tiểu Bình, mau trở lại.
Ngoan, chờ chuyện này trôi qua, em muốn đi nơi nào chơi đều được, anh sẽ cùng
em đi." Anh hứa hẹn.
"Không cần! Em ở đó rất buồn chán, em
nếu quay trở lại em liền buồn đến chết mất, Đình, anh cũng không muốn để em
chết chứ?" Cô ấy ở đầu bên kia làm
nũng.
"Vậy em ở nơi nào? Anh đi tìm
em." Anh nói xong liền đứng
dậy đi xuống dưới.
"Em đang ở dưới lầu."
Thuộc Đình như một cơn gió xẹt qua bên cạnh tôi, cũng
chưa từng liếc mắt nhìn tôi một cái.
Tôi ngồi ở phòng làm việc của anh, nhìn quanh các nhân
viên cấp cao bên trong, khuôn mặt liền thay đổi, lạnh giọng nói: "Ai
nói cho tôi nghe một chút, rốt cuộc làm sao mà lại như thế này?"
Không biết mọi người có để tôi vào mắt, mà khi biết
sắc mặt của tôi thì cũng không tốt đẹp gì, "Thưa
cô, chuyện là như vậy. . . . ."
Sau đó tôi liền biết được những chuyện xảy ra trước
đây. Nghe xong bọn họ thuật lại, ánh mắt tôi sắc bén, trước kia cùng theo đại
ca xã hội đen nên cũng luyện được ánh mắt như giết người này rốt cục cũng có
thể dùng được rồi, "Tốt lắm, đã ba tháng, có
người đã báo cho chủ tịch chưa?" Nếu cha
nuôi biết, tôi nhất định cũng sẽ biết.
Trong nhà bốn lão hồ li kia mặc dù biết Thuộc Đình có
bạn gái, nhưng bọn họ vẫn muốn nắm lấy bất kỳ một cơ hội nào để tác hợp cho hai
chúng tôi, nếu biết phát sinh chuyện như vậy, nhất định sẽ rất vui vẻ mà nói
cho tôi biết, sau đó muốn tôi trở về giúp Thuộc Đình bắt lấy cái tên tiểu tặc
đáng thương kia, làm cho Thuộc Đình phát hiện anh căn bản là rời không được
tôi.
Bọn họ đều cúi đầu, trong đó có một người quản lý ấp
úng nói: "Là tổng giám đốc không
cho chúng tôi thông báo."
Tôi gật đầu, "Tốt
lắm, các ông nói cho tôi biết, trong khoảng thời gian này các ông làm công việc
gì? Không có mục tiêu điều tra? Cũng không vội vàng đi trấn an nhân viên? Biết
rõ phát sinh loại sự việc này không thể trì hoãn, nếu để lâu thì hậu quả càng
nghiêm trọng, các ông lại biết rõ sự việc mà dám che giấu không báo cáo? Thuộc
Đình còn trẻ, có một số việc cân nhắc chưa thấu đáo, trong khoảng thời gian này
lợi nhuận của chúng ta tổn thất bao nhiêu trong lòng các ông đều hiểu rõ. Chẳng
lẽ còn phải chờ tới tình huống nghiêm trọng, xuất hiện mạng người, công ty đóng
cửa mới thông báo cho ban giám đốc bên kia sao? Còn có, vì sao tên tống
tiền ki