
hỏi: “Chuyện là thế nào?”
Đoan phi từ từ kể lại việc Dương phi thay Dương Ngự thừa cầu
thân Công chúa Vĩnh Huy. Hai hàng lông mày của Lệnh Viên dần dãn ra, hồi lâu
sau, nàng bỗng cười nhạt một tiếng.
Phía bên ngoài, tiếng bước chân đột ngột vang lên, sắc mặt
Dương phi trắng bệch, vừa nhìn thấy Lệnh Viên liền khóc sướt mướt, nói: “Công
chúa, xin người hãy cứu ca ca của thần thiếp!”
Gót sen nhẹ nhàng bước tới, Lệnh Viên vung tay đánh mạnh,
một cái tát giòn tan giáng xuống mặt Dương phi. Cặp mắt Dương phi bỗng mở to,
nhưng không dám nói năng gì, chỉ nghe giọng nói lạnh lùng của nữ tử kia vang
lên: “Ngươi cho rằng ngươi có bao nhiêu bản lĩnh, lại dám mưu đồ cướp người bên
cạnh bản cung?”
Dương phi loạng choạng bám lấy chiếc bàn được điêu khắc tinh
tế từ gỗ lê phía sau lưng, hoảng sợ nói: “Công chúa hiểu lầm rồi, thần thiếp
chỉ muốn xin một mối nhân duyên tốt cho ca ca mà thôi!” Lồng ngực nàng ta phập
phồng dữ dội, mặt cúi gằm, không dám nhìn thẳng vào nữ tử trước mặt.
Lệnh Viên khẽ cười lạnh lùng, lời nói trúng ngay vào tâm tư
Dương phi: “Ngươi xưa nay có quan hệ rất tốt với Công chúa Vĩnh Huy, muốn Dương
Ngự thừa cưới nó chẳng qua là để lôi kéo một chỗ dựa, ngươi cho rằng bản cung
không biết hay sao?” Dương Ngự thừa là người của nàng, y và Dương phi trước giờ
chưa từng đi chung một con đường.
Dương phi nhập cung đã mấy năm nay, luôn mong vị ca ca tay
nắm trọng quyền kia có thể làm việc cho mình.
Gương mặt Dương phi như tro tàn, không thốt ra được câu nào
nữa.
Đoan phi đứng phía sau không nói một lời, chẳng bao lâu sau
đã thấy Đại trưởng công chúa diện một bộ váy lộng lẫy, lẳng lặng cất bước ra
ngoài.
Dây thường xuân rủ xuống hai bên dãy hành lang vắng vẻ, bên
cạnh là một hồ nước trong veo với những gợn sóng lăn tăn. Thỉnh thoảng có mấy
con cá nổi lên mặt nước, nghe thấy tiếng người đi tới, chúng lại vội vã lặn
xuống đáy nước sâu.
Thân thể của đương kim Hoàng thượng yếu đuối, xung quanh tẩm
cung phải đặt lò sưởi quanh năm nên bốn mùa đều ấm áp, dù là ở trong cung thì
đây cũng có thể coi là một chốn xa hoa đặc biệt.
Điện Tuyên Thất này, trước giờ Lệnh Viên chỉ đến hai lần.
Lần đầu tiên là vào năm Thánh Vũ thứ mười bốn, nàng được gả
cho Thẩm Ngọc Trì, đến đây để tạ ơn. Khi đó, bệnh tình của hoàng huynh đã hết
sức nguy kịch, khi nàng vào trong, chỉ thấy y yếu ớt nằm trên long sàng[6'>,
Thôi Hoàng hậu bầu bạn bên cạnh, khuôn mặt tràn đầy vẻ bi thương. Nàng bước đến
khấu đầu tạ ơn, ngoài ra không nói thêm gì khác. Từ đầu đến cuối, hoàng huynh
chỉ đưa bàn tay gầy khô của y lên một chút, sau đó Thôi Hoàng hậu liền lên
tiếng mời nàng ra ngoài.
[6'> Long sàng: giường của vua.
Lần thứ hai là vào năm Càn Ninh thứ sáu, nàng từ Hàm Lăng
trở về, được phong làm Ngự hoàng Giám quốc Đại trưởng công chúa, nhận sự triều
bái của trăm quan. Thiếu đế xưng bệnh không ra, nàng từ trên triều trở về, hay
tin liền tới thăm bệnh. Cậu thiếu niên yếu ớt đó mới mười lăm tuổi, trên người
mặc chiếc áo gấm thêu hình rồng vờn mây, ánh mắt mỏi mệt hơi ngước lên, lọt vào
đáy mắt nàng, bên trong tràn đầy vẻ hoài nghi và xa cách…
Trong điện, cửa sổ đóng chặt, bốn phía đều buông rèm, bên
trong tràn ngập khói thơm, ngưng thần cảm nhận, không nồng không hắc, cảm giác
thư thái thấm vào tận tim.
Có bóng người vội vã chạy ra từ phía sau lớp màn mỏng, một
khuôn mặt xuất hiện, thì ra là Trung thường thị Vương Đức Hỷ.
Hắn cất bước nhanh hơn rồi khom người quỳ xuống trước mặt
Lệnh Viên, cung kính nói: “Nô tài xin thỉnh an Công chúa!”
Lệnh Viên không nhìn hắn, lạnh lùng hỏi: “Hoàng thượng có ở
đây không?”
“Hoàng thượng vừa từ ngự thư phòng trở về nên hơi mệt, bây
giờ đang ngủ.”
Lệnh Viên cười nhạt một tiếng.
Trung thường thị chỉ cảm thấy có một trận gió mát phớt qua,
thân hình yểu điệu kia đã bước về phía trước. Hắn vội vàng xoay người, kêu lên:
“Công chúa, Hoàng thượng còn chưa tỉnh.”
Nữ tử hơi cúi đầu, ánh mắt dữ dằn liếc về phía Trung thường
thị. Khi hắn còn đang ngây ra, nàng đã vén bức rèm màu đỏ, tha thướt bước vào
trong.
Ngọc Trí và Anh Tịch đều dừng bước chân, lặng yên chờ bên
ngoài điện Tuyên Thất.
Tới khi mùi thơm thoang thoảng trên người nữ tử trước mặt
dần biến mất, Trung thường thị mới giật mình, vội vàng ngước mắt nhìn lên,
nhưng rốt cuộc vẫn không dám cất bước vào trong điện.
Tấm rèm châu làm từ bạch ngọc rủ xuống, bên ngoài cửa sổ có
tiếng nước chảy róc rách nghe như tiếng nhạc của thiên nhiên, thỉnh thoảng lại
có chim chóc bay qua bay lại. Vị Đế vương trong màn dường như đã ngủ say, không
hề động đậy.
Lệnh Viên đi tới, đứng trước màn.
Theo những bước chân của nàng, một làn gió nhẹ thổi tới làm
tấm màn khẽ lay động, khuôn mặt tuấn tú của nam tử bên trong thoáng lộ ra.
Bàn tay thon nhẹ nhàng vén bức màn ra, Lệnh Viên lẳng lặng
ngồi xuống bên mép long sàng. Thiếu đế vẫn nhắm chặt hai mắt, sự ấm áp trong
phòng khiến hai bờ má y ánh lên một màu hồng rất ưa nhìn, nhưng trên đôi môi
mỏng có thể thấy nét nhợt nhạt và tiều tụy. Kể từ khi Lệnh Viên gặp y lần đầu
đến gi