
."Thủy Tâm không chút nào giấu giếm ghen tức, "Nhưng là ngươi phản bội hắn, có đúng hay không?"Nàng tức giận lên án."Như vậy ngươi còn có cái gì tốt mà khoe ra? Còn có cái tư cách gì cùng hắn ôn chuyện?""Kia không thể trách ta!"Ngải Tiểu Như nghe vậy, bật thốt lên cãi lại."Kia thật không thể trách ta! Chỉ có thể trách. . . . . . Trách vận mệnh trêu ngươi. . . . . .""Là đó!"Thủy Tâm chê cười."Rất nhiều người đều giống như ngươi vậy, làm chuyện gì đều muốn đổ lỗi cho vận mệnh, cũng không xem lại hành động của mình.""Ngươi không hiểu. . . . . ."Ngải Tiểu Như chán nản thở dài."Triển gia là quan lại thư hương thế gia, tổ tiên bao đời cũng từng làm quan trong triều. Nhưng phụ thân huynh ấy đối với làm quan một chút hứng thú cũng không có, ông ấy tình nguyện ngoài đọc sách, buôn bán, cũng không nghĩ đến đấu đá nhau trong quan trường. Điều làm cho người khác ngoài ý muốn là phụ thân huynh ấy thế nhưng ở trên thương trường thuận buồm xuôi gió làm ăn phát đạt, lúc ấy Triển gia ở Lạc Dương nhưng là số một số hai đại phú hào, nhưng là. . . . . ."Thủy Tâm cũng không biết Triển Ngạo Trúc trải qua những gì, không thể chờ đợi thúc giục: "Nhưng mà cái gì?""Khi huynh ấy mười một tuổi, tổ phụ huynh ấy năm đó làm quan đắc tội người, cừu gia tìm tới cửa, vừa muốn báo thù, vừa ngấp nghé của cải Triển gia, nửa đêm gửi một tờ giấy viết ngắn gọn, ra lệnh Triển gia gia trong vòng ba ngày phải giao ra của cải Triển gia bồi thường, nếu không thì lấy mệnh đền bù."Thủy Tâm khuôn mặt oán giận."Sau đó thì sao?""Đó là một đám đạo tặc mà triều đình truy đuổi đã lâu, ngay lúc đó quan phủ ở Lạc Dương cũng chịu bó tay. Nhưng tổ phụ Ngạo Trúc một thân cứng cỏi, bất khuất, ông ấy nói, mạng chỉ có một, muốn thì lấy đi, ông ấy tuyệt không khuất phục. Sau đó, ông ấy bắt đầu tự tìm kiếm trợ thủ."Ngải Tiểu Như thở dài."Đáng tiếc tất cả người tự xưng là bạn chí thân của Triển gia lúc ấy ngược lại toàn bộ vội vã chối bỏ quan hệ cùng Triển gia, vạch ra giới hạn rõ ràng, tránh cho tự dưng rước họa vào thân, còn ai dám đi giúp hắn a?"Thủy Tâm lạnh lùng cười một tiếng."Bao gồm Ngải gia?"Ngải Tiểu Như mỉm cười nói lắp, "Đó là. . . . . . Ta. . . . . . Nhà ta vậy. . . . . . Cũng chỉ là. . . . . . Chẳng qua là thư hương** thế gia, kia. . . . . . Nào có lực lượng gì giúp được?"Nàng ấp a ấp úng giải thích.**nhà dòng dõi Nho học.Thủy Tâm lần nữa xuy cười lạnh: "Sau đó thì sao?"Ngải Tiểu Như nhíu lên hai hàng lông mày: "Mọi người đều khuyên Triển gia gia cúi đầu, nhưng Triển gia gia bày tỏ, nếu như ông cúi đầu, không phải để cho đạo tặc càng lớn lối sao? Cho nên, ông tình nguyện hy sinh tính mạng của mình, cũng muốn duy trì tôn nghiêm của mình, nhưng là không nghĩ tới. . . . . . Không nghĩ tới. . . . . ."Nhìn thấy Ngải Tiểu Như sắc mặt đột nhiên trở nên cực kỳ sợ sệt bi thương, Thủy Tâm không khỏi vừa lo lắng vừa thúc giục: "Không nghĩ tới cái gì? Nói mau a!"Ngải Tiểu Như run rẩy, cặp mắt hiện đầy sợ hãi."Kia. . . . . . Đêm hôm đó mới vừa canh hai, cách vách Triển phủ truyền tới thanh âm cuồng tiếu nhục mạ, đem ta từ trong giấc mộng thức tỉnh, rồi sau đó ta núp ở trong chăn, lắng nghe thanh âm khóc thét cùng cầu khẩn xin tha của Triển phủ không dứt, cuối cùng khi trời sáng thì Triển phủ liền nổi lên một cuộc đại hỏa, một cuộc hỏa hoạn đem trọn toàn bộ Triển phủ hóa thành tro bụi!"Thủy Tâm nghe vậy, toàn thân rét run."Triển phủ. . . . . ."Ngải Tiểu Như nước mắt tuôn rơi chảy xuống."Toàn bộ trong phủ, bao gồm người làm tỳ nữ một trăm lẻ chín nhân mạng, cứ như vậy chết hết, ngay cả thi thể cũng thành tro tàn rồi!"Thủy Tâm kinh hãi mãnh liệt thở ra một hơi."Nguyên. . . . . . Nguyên tưởng rằng chẳng qua là. . . . . . Chẳng qua là sẽ hy sinh Triển gia gia một cái mạng , không nghĩ tới. . . . . . Không nghĩ tới Triển phủ đều bị. . . . . . Bị diệt tuyệt!"Ngải Tiểu Như nghẹn ngào không dứt."Ta còn nghe được bề trên nói. . . . . . Nói mẫu thân và tỷ tỷ của Ngạo Trúc cũng bị. . . . . . Bị tàn bạo cưỡng dâm, bao gồm. . . . . . muội muội mới bảy tuổi, thanh âm kêu khóc truyền. . . . . . truyền khắp cả con đường cái!"Thủy Tâm cả kinh không cách nào lên tiếng, một loại đau đớn giống như bị thiên đao vạn quả. Khó trách hắn lãnh khốc vô tình như thế, lãnh mạc quả tuyệt như thế, đứa trẻ mười tuổi, liền chính mắt thấy thân nhân bị hiếp dâm tàn sát mà không cách nào cứu viện, đây là một loại đau đớn thống khổ thế nào!Ngải Tiểu Như lại nước mắt ròng ròng một lát sau mới từ từ thu hồi nước mắt."Ta vẫn thương tâm thật là nhiều năm, sau đó, cha mẹ ta liền thay ta định ra hôn sự cùng Đới Gia, cha mẹ chi mệnh, ta không cách nào phản bác, huống chi, lúc ấy ta cho là Ngạo Trúc hắn cũng mất.""Lấy cớ!"Thủy Tâm mắt lạnh liếc xéo nàng."Nếu là ta, ta sẽ cả đời không lấy chồng, luôn giữ đúng lời hứa, nếu như ngươi thật sự yêu chàng.""Ta là thực sự yêu!"Ngải Tiểu Như lớn tiếng kháng nghị."Ta là thực sự yêu chàng, nhưng là cha mẹ ta ép ta. . . . . ."Thủy Tâm cười lạnh."Chỉ cần ngươi đủ kiên định, người nào ép ngươi?"Ngải Tiểu Như khẽ cắn răng."Ngươi chưa từng trải qua tình cảnh của ta, ngươi dĩ nhiê