
chằm trưởng
phòng Lưu đầu sỏ gây nên chuyện này, rất quá đáng, trưởng phòng đem nàng hại thảm rồi!
"Thật sao? Vậy chúng ta trở về mới đàm luận lại
anh rốt cuộc nơi nào không được!" Giang Thánh Tu là một người văn minh,
ghét nhất làm chuyện dã man, nhưng vợ của anh rất không ngoan, ở bên
ngoài tản lời đồn, phá hư danh dự của anh, làm hại anh không thể không
đánh cô -- anh một tay bồng cô lên, nhìn cô trốn thế nào!
Thế
giới của Lục Tâm Đồng điên đảo rồi, thức uống cô rớt, thật lãng phí, má
ơi, cô còn thấy chân của Giang Thánh Tu nữa! Đầu cô thật choáng váng, dạ dày chống đỡ bả vai cứng rắn của anh, rất không thoải mái, lớn tiếng
kêu cứu: "Buông em ra! Trưởng phòng cứu em a!"
Trưởng phòng Lưu bye bye không tiễn, Lục Tâm Đồng bị Giang Thánh tu thành công mang về nhà.
Vừa về tới nhà, cô như cũ muốn trốn tránh anh, muốn đem cửa phòng khóa lại.
"Em nghĩ trốn, đây chính là địa bàn của anh, em xác định sao?" Giang Thánh
Tu ở trước cửa khóa lại hết sức xông vào, còn cầm chìa khóa phòng ở
trước mặt cô sáng ngời, sáng ngời a, nói rõ coi như cô đuổi anh đi ra
ngoài, anh vẫn là đi vào đi.
"Coi như đây là địa bàn của anh, em
còn là có quyền giữ yên lặng." Cô không muốn nói với anh nửa câu, anh
chỉ sẽ hại cô vẫn đau lòng mà thôi.
"Tâm Đồng. . . . . ." Anh
nhận ra vợ anh giận thật, còn tức đến muốn giữ yên lặng với anh, anh
không cách nào nhẫn nại, bởi vì lòng của anh sẽ khó chịu.
"Hừ."
Còn hừ, cô cho là hừ một tiếng như vậy, anh sẽ bỏ cuộc nửa đường sao? Giang Thánh Tu bá đạo lôi cô đến trên giường ngồi, nữa ôm ở trên đùi, vây
khốn cô thật chặt.
"Buông em ra. . . . . ." Anh chạm qua phụ nữ khác, anh ôm sẽ chỉ làm cô cảm thấy ghê tởm.
"Tâm Đồng, em nói, anh rốt cuộc phạm vào lỗi gì?" Tức giận dù sao cũng nên
có một lý do chứ, anh không hiểu anh đi Nhật Bản liền xui xẻo, tại sao
cô có thể tức lâu như vậy?Anh còn dám hỏi! "Anh đi ngoại tình!" Nàng
nhìn anh chằm chằm.
"Anh ngoại tình?" Giang Thánh Tu cũng không nhận thức tội danh được tội danh có thực này."Anh khi nào đi ngoại tình rồi hả ?"
"Anh có! Anh với cô thư ký xinh đẹp của anh ngoại tình!" Lục Tâm Đồng lên án nói, cô không muốn nhẫn nại nữa rồi lại bị khinh bỉ, coi như anh thừa
nhận, cô nhiều lắm là cũng là nhận thức, dọn đi ra ngoài ở mà thôi.
"Em ở đây ăn dấm của thư ký Diệp sao?" Giang Thánh Tu không nổi giận nhìn cô nói, ngược lại là còn rất vui mừng.
"Em mới không phải bởi vì ghen mà bịa chuyện , em là thật nhìn thấy anh
cùng thư ký Diệp ngoại tình bên ngoài! Anh nói với em ngày đó anh đi xã
giao, em với trưởng phòng đi uống cà phê, em tận mắt nhìn thấy anh với
thư ký của anh vào nhà trọ. . . . . ." Nói xong, trong lòng cô thật khó
chịu, giấu ở trong lòng thật lâu thật lâu.
Thì ra là chuyện này!
Giang Thánh Tu rốt cuộc biết tại sao từ ngày đó trở đi cô liền buồn buồn không vui, trước hôm đi Nhật Bản, còn khác thường để ý chuyện anh cùng
đi với thư ký Diệp.
"Tâm Đồng, đây là hiểu lầm, ngày đó thật sự
anh có mang cô ta vào nhà trọ, thế nhưng cũng là do cô ta theo anh đi xã giao uống say, anh hỏi không ra được địa chỉ nhà cô ấy, không thể làm
gì khác hơn là gắng gượng mang cô ta đi nhà trọ nghỉ ngơi, sau khi dàn
xếp tốt cho cô ta anh liền đi nha."
Lục Tâm Đồng vậy mới không
tin trên đời này có nhiều sự trùng hợp, cô lấy ra hoa tai vẫn để trên
người. "Nhưng hoa tai của cô ở tại trong túi áo khoác của anh, chứng
minh các anh quan hệ không nhỏ, em lại tin tưởng anh, em chính là người
phụ nữ ngu nhất thiên hạ!"
"Áo khoác của anh có thói quen đặt ở
trong phòng làm việc, thân là thư ký cô ta có rất nhiều cơ hội đụng vào
áo khoác của anh." Ánh mắt Giang Thánh Tu nổi lên tia lạnh, nói như vậy, thư ký Diệp đã bố trí lâu rồi, lúc cô uống say, anh không thể không đưa cô đến nhà trọ cũng là một cái bẫy? Ngày đó anh cũng cảm thấy kỳ quái,
thư ký Diệp bình thường uống rượu rất tốt, làm sao lại đột nhiên uống
rượu say, vừa đến nhà trọ, còn mở rộng vạt áo trước ngực kêu la nóng?
Nhưng hôm đó anh chỉ là tìm phục vụ nữ chăm sóc người cô ta là được rồi.
Lục Tâm Đồng dần dần bị anh thuyết phục, nhưng vẫn còn là giãy giụa lần
cuối trước ai đó, khí nhược hỏi: "Cô ta tối hôm qua gọi điện thoại tới
cùng em thị uy, nói hai người muốn cùng nhau qua đêm, cô ta cướp anh đi, là chuyện gì xảy ra. . . . . ."
Giang Thánh Tu thật nghĩ nguyền rủa người phụ nữ chết tiệt kia, xem ra chỉ đem cô ta đổi đi nơi khác là không đủ!
"Ngày hôm qua lái xe tới đón anh trên đường, xảy ra chút ít tai nạn xe cộ,
thân là người thuê anh đây phải xử lý chuyện sau đó, cho nên anh mới có
thể nhờ thư ký Diệp giúp anh gọi điện thoại cho em, nói anh buổi tối sẽ ở khách sạn, sáng sớm ngày mai mới có thể trở về, làm sao biết cô ta thế
nhưng đối với em nói những lời đó, anh cũng là tại trong khách sạn mới
biết cô ta thầm mến anh rất nhiều năm. . . . . ." Anh đã giảm bớt đi
đoạn cô ta trần truồng hấp dẫn kia, không muốn chọc giận cô thêm ghen
ghét.
"Người ta thầm mến anh nhiều năm như vậy, làm sao anh có
thể một chút cảm giác cũng không có!" Mà cũng là một ng