Old school Swatch Watches
Dạy Dỗ Bà Xã Của Mình

Dạy Dỗ Bà Xã Của Mình

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 322514

Bình chọn: 10.00/10/251 lượt.

hồi ánh mắt, cúi đầu nhìn bản lý lịch, kinh nghiệm của cô rất bình thường, cũng giống như những người khác, tốt nghiệp đại học, đã từng làm chuyên gia thiết kế ở Phương Thị, cẩn thận xem thông tin của cô, ánh mắt của anh dừng lại trên bản thiết kế của cô, sau đó kinh hãi liếc nhìn cô một cái, không ngờ cô có thể thiết kế ra những bộ trang phục hấp dẫn người khác như vậy.

“Cô Phương.” Hầu Mặc Khiêm lên tiếng, thanh âm trầm thấp.

“Vâng” Phương Tư Hàng nhìn về phía người đàn ông đang nắm giữ quyền lực, anh mặc âu phục, đôi mắt dài mảnh, sống mũi cao thẳng, môi mỏng khêu gợi khẽ mỉm cười, ưu nhã mà mê người.

“Tại sao Cô Phương lại rời khỏi Phương Thị?” Anh nhớ rõ Phương Tư Hàng đúng là con gái của Phương Chấn Đào, nghe nói cô là do người tình của Phương Chấn Đào sinh ra, chứ không phải là do vợ cả sinh.

Phương Tư Hàng kinh ngạc nhìn anh, ngay sau đó tỉnh táo lại: “So với Phương Thị, quý công ty phù hợp với tôi hơn.”

A dua nịnh hót anh đã nghe nhiều, nhưng chưa từng thấy ai nói trực tiếp như vậy, Hầu Mặc Khiêm nhàn nhạt cười một tiếng: “Như vậy, cô Phương, chúc mừng cô gia nhập công ty của chúng tôi.”

Bộ phận nhân sự và thư ký cùng ngây người, không ngờ tổng giám đốc lại quyết định nhanh như vậy.

Hầu Mặc Khiêm đứng lên đầu tiên, đưa tay về phía Phương Tư Hàng, Phương Tư Hàng cũng có chút kinh ngạc, nhưng cô nhanh chóng bình tĩnh lại, đưa tay bắt tay với anh.

Bàn tay anh rất to, hoàn toàn trái ngược với cô, Phương Tư Hàng vừa cầm tay anh đã muốn thả ra, vậy mà Hầu Mặc Khiêm chỉ nhìn cô cười, không muốn buông tay, cô khẽ nhíu mày, đến khi cô không chịu được định lên tiếng thì anh cũng kịp thời buông tay cô ra.

“Tạm biệt.” Phương Tư Hàng cúi đầu, cố ý không nhìn vào mắt của Hầu Mặc Khiêm, cô cảm thấy nụ cười của anh có gì đó là lạ.

Phương Tư Hàng ra khỏi phòng phỏng vấn, cô không nhịn được liền nở nụ cười nhàn nhạt, bước đầu tiên đã thành công, cô muốn từng bước từng bước thoát khỏi sự khống chế của nhà họ Phương.

Phương Tư Hàng đúng là do người tình của Phương Chấn Đào sinh, khi cô được mười tuổi thì mẹ cô qua đời, Phương Chấn Đào đến đón cô về nhà họ Phương, giao cô cho người vợ cả dạy dỗ, từ nhỏ cô đã được mẹ nuôi dưỡng như một bé trai, tính tình quật cường, không ỷ lại vào ai, có chuyện gì cũng thích tự mình giải quyết, cô không yếu đuối như những cô gái khác, không có ai trong nhà họ Phương thực sự yêu quý cô, mà cô cũng không thích người trong nhà họ Phương.

Từ trước đến giờ, cô với người nhà họ Phương luôn luôn là nước giếng không phạm nước sông, cũng bình an vô sự sống qua ngày, cô giống như người tàng hình, bọn họ muốn làm gì thì đó là chuyện của bọn họ, không liên quan đến cô, cho đến khi cô tròn mười tám tuổi, cô liền rời khỏi nhà họ Phương, nhưng khi cô tốt nghiệp đại học, Phương Chấn Đào lại muốn cô đến Phương Thị làm việc.

Cô là chuyên gia thiết kế thời trang của Phương Thị, cô rất thích công việc này, chỉ là mới đây, cô phát hiện Phương Tư Kỳ lấy trộm tác phẩm của cô, Phương Tư Kỳ là con gái của Phương Chấn Đào và người vợ cả, chuyện này trở thành ngòi nổ giúp cô rời khỏi Phương Thị.

Thiết kế chính là công việc mà cô thích nhất, cô luôn luôn kiên trì theo đuổi ước mơ của mình, cô tuyệt đối không cho phép bất kỳ ai, bất kỳ lý do gì phá hỏng nó, cô cũng không phải là đèn đã cạn dầu, cô sẽ không để cho mình phải chịu thiệt thòi, Phương Tư Kỳ cũng chỉ trộm được một nửa bản thiết kế của cô mà thôi, ngay sau đó, khi Phương Tư Kỳ đang tỏa sáng trong cuộc họp, cô tình nguyện mang một nửa còn lại của bản thiết kế đi đốt chứ nhất định không để cho Phương Tư Kỳ lấy được, cô muốn xem xem đến lúc đó, Phương Tư Kỳ làm thế nào để hoàn thành bản thiết kế này.

“Tư Hàng!” Một bóng dánh xinh đẹp xông về phía Phương Tư Hàng.

Phương Tư Hàng nhìn người đang chạy tới, mỉm cười: “Quả Quả”

“Tư Hàng, kết quả thế nào?” Hầu Quả Quả hồi hộp nhìn cô.

“Ừ! Trúng tuyển rồi!”

“Thế thì tốt quá, ngày hôm qua, lúc mình nhờ vả anh hai mình, anh ấy còn không thèm để ý tới mình, hại mình lo lắng cho….” Tại vì người nào cứ đấy nhìn chằm chằm, khiến giọng Hầu Quả Quả càng ngày càng nhỏ.

“Cậu nhờ vả anh hai cậu?” Phương Tư Hàng không vui nhíu mày.

“Nhưng anh hai mình không phải loại người như vậy đâu…., mình cũng chỉ tùy tiện nói một chút thôi, bây giờ cậu trúng tuyển thì chắc chắn là tài năng của cậu đã chinh phục được anh hai của mình chứ sao.” Hầu Quả Quả vừa nói vừa nháy mắt với cô.

“Cậu…….” Phương Tư Hàng không còn gì để nói.

“Cậu đừng nghĩ nhiều như vậy, chúng ta đi ăn mừng thôi.” Hầu Quả Quả dứt khoát kéo Phương Tư Hàng đi ra ngoài.

Phương Tư Hàng mỉm cười, hôm nay cô cũng không muốn về nhà sớm như vậy.

Người tính cũng không bằng trời tính, Phương Tư Hàng không muốn về nhưng lại không thể không về, cô và Hầu Quả Quả vừa gọi đồ ăn xong, còn chưa ngồi ấm chỗ thì Phương Chấn Đào đã gọi điện thoại kêu cô phải về ngay.

Cô không thích giọng điệu ra lệnh của Phương Chấn Đào, thật khiến người ta chán ghét, cô đồng ý về nhà rồi cúp máy, để điện thoại ra thật xa.

“Tư Hàng, cậu không ăn cơm với mình sao?” Hầu Quả Quả