
hm ——” Tiếu Trác nằm trên giường bệnh rên thành tiếng: “Bác Lưu.”
Cô cố gắng mở mí mắt nặng trĩu nhìn rõ người phụ nữ đầy nước mắt ngồi
cạnh giường bệnh.
“Cô tỉnh rồi, phu nhân! Tốt quá rồi! Bác sĩ, phu nhân nhà tôi tỉnh
rồi! Bác sĩ——” Bà Lưu vui mừng nắm tay Tiếu Trác gọi to bác sĩ.
Lãnh Vũ Hiên đứng một bên lại biểu hiện bình tĩnh lý trí hơn nhiều.
Anh bước tới giường bệnh ấn nút gọi, quả nhiên, không đầy 30 giây bác sĩ phụ trách liền mang theo y tá tới phòng bệnh kiểm tra cho Tiếu Trác.
Sau khi khẳng định Tiếu Trác đã hết nguy hiểm, bác sĩ dặn dò vài câu kiêng kị của bệnh nhân liền rời đi cùng y tác.
“Bác Lưu, bác về nhà làm ít đồ ăn mang tới đây.” Lãnh Vũ Hiên dặn dò bà Lưu đang ở cạnh Tiếu Trác.
“Điều này——” Sợ phu nhân lại bị ăn hiếp, bà Lưu vốn dĩ không muốn rời đi, nhưng nhìn phu nhân cười gật đầu với bà, bà Lưu đành miễn cường
rời, “Vâng, thiếu gia.”
“Rốt cục cô muốn làm gì?” Lãnh Vũ Hiên đứng cạnh giường rít nhỏ. Anh
không thể tưởng tượng nổi nếu bà Lưu không kịp thời phát hiện Tiếu Trác
tự sát thì tình hình bây giờ sẽ thế nào! Từ khi nào cô bắt đầu vì rời bỏ anh, cô thà chọn cái chết?
Tiếu Trác không lên tiếng, chỉ yên lặng cúp mí mắt xuống.
“Chống đối không nói à? Cô muốn chứng minh gì với tôi?” Nhìn Tiếu
Trác vẫn không có ý trả lời, anh phẫn nộ khom lưng nâng cằm cô, “Cô đang thể hiện bất mãn, hay là bị thuốc an thần làm hỏng hệ thống ngôn ngữ
rồi!?”
Chịu đựng cơn đau, Tiếu Trác vẫn cúp mí lặng lẽ không nói.
“Chết tiệt!” Để đề phòng làm vỡ cằm Tiếu Trác, Lãnh Vũ Hiên thả lỏng
tay ra sức đấm một cái lên tường, “ngày mai tôi sẽ gửi giấy ly hôn tới
cho cô, chúng ta lập tức ly hôn! Tốt nhất cô đừng chơi trò tự sát ngu
xuẩn nữa!”
“Ầm——” Cửa phòng bệnh bị đập một cách dữ tợn.
“Sáng ngày kia, gặp tại sân bay!” Nhìn Lãnh Vũ Hiên rời đi, Tiếu Trác cầm di dộng gọi điện, khóe miệng lộ ra nụ cười mỉm: “Kẻ thù muốn ly hôn với mình rồi!”
Sáng ngày hôm sau
“Bác Lưu, Tiếu Trác trở về chưa?” Lãnh Vũ Hiên vừa vào cửa đã lo lắng hỏi bà Lưu đang làm cơm.
“Chưa.” Bà Lưu bình tĩnh trả lời, tiếp tục khuấy nước đường trong nồi.
“Người đàn bà chết tiệt này, lại dám chơi trò mất tích với cháu!”
Lãnh Vũ Hiên nổi cáu đập một cái lên bàn ăn, lập tức cảm thấy có gì
không đúng, “Bác Lưu, bác biết cô ấy đi đâu, đúng không? Bằng không khi
biết cô ấy mất tích, bác sẽ không bình tĩnh như vậy.”
“Tôi không biết phu nhân đi đâu, thiếu gia.” Bà Lưu nói thật lòng,
“nhưng tôi biết cô ấy đi rồi, một tiếng trước cô ấy tới lấy hành lý đồng thời tạm biệt tôi.”
“Tạm biệt!? Cô ấy đi đâu rồi?” Lãnh Vũ Hiên nổi nóng hỏi.
“Không biết, tôi cũng không muốn biết. Vẫn còn chưa đủ à, thiếu gia?”
“Bác nói gì?” Lãnh Vũ Hiên trợn mắt nhìn bà Lưu.
“Cô ấy còn chưa sinh ra khi lão phu nhân chết, cô ấy và thiếu gia đều là người bị hại như nhau!” Bà Lưu trợn mắt nhìn lại, “Không, người thực sự bị hại chỉ có mình cô ấy! Cô ấy giống như cây cỏ dại nhỏ không được
giúp đỡ, bị cậu hủy hoại, dày vò. Từ khi cô ấy được gả vào Lãnh gia thì
đã trao gửi mọi thứ của bản thân cho cậu, nhưng cậu lại đem tất cả thù
hận và căm giận trút lên cô ấy, thậm chí còn ép cô ấy đến mức tự sát. Lẽ nào cậu thực sự muốn Lãnh gia lại có thêm một người nữa chết vì tự sát, cậu mới mãn nguyện ư?”
”Đừng cho rằng bác nuôi tôi lớn thì có thể la hét đối với tôi!” Lãnh Vũ Hiên thẹn quá hóa giận hét to với bà Lưu.
“Thiếu gia, thực ra trong lòng cậu rõ nhất, phu nhân là người con gái lương thiện, việc sai cha cô ấy làm không liên quan chút nào tới cô ấy, cậu hà tất che giấu lương tâm mình tùy ý tổn thường người con gái tốt
chứ?”
”Lẽ nào thù của cha mẹ cháu như thế là bỏ ư?” Lãnh Vũ Hiên hai tay ôm đầu băn khoăn hỏi.
“Thiếu gia, lão gia và lão phu nhân đã qua đời bao năm, ân oán này
cũng nên hóa giải rồi. Hơn nữa cậu lại khiến phu nhân chịu bao nhiêu cực khổ, Tiếu gia không nợ chúng ta cái gì nữa. Đây là đơn ly hôn của phu
nhân gửi tới, cô ấy đã ký tên. Bỏ qua cho cô ấy, cũng là bỏ qua cho bản
thân!”
Bà Lưu ôm nhẹ Lãnh Vũ Hiên an ủi. Ôi, đứa trẻ đáng thương, bà hiểu nỗi thù hận và đau khổ trong lòng anh rõ hơn ai hết.
Một tuần đã trôi qua, cô ngốc Tiếu Trác đó vẫn không có chút tin tức
nào. Người nhà Tiếu gia chỉ nói Tiếu Trác dừng ở Đài Loan một ngày rồi
ra nước ngoài cho khuây khỏa. Mà tổ thám tử được phái đi cũng chỉ điều
tra được Tiếu Trác đi Pháp, cụ thể dừng chân chỗ nào thì không điều tra
ra. Lẽ nào cô biến mất không dấu vết!? Lãnh Vũ Hiên nổi nóng tháo lỏng
cà vạt, đơn ly hôn với chữ ký tên Tiếu Trác trên bàn làm việc thật
chướng măt! Người phụ nữ ngốc nghếch đó lại không cần một đồng tiền phí
phụng dưỡng từ anh, điều này quả là ra oai! Công ty của lão già Tiếu sắp chết, trời biết cô con gái nhà giàu ngốc đó sau này sống dựa vào cái
gì. Anh bấm dãy số quen thuộc: “Bác Lưu, đưa cháu thông tin liên lạc với Tiếu Trác!”
“Thiếu gia, tôi đã nói rất nhiều lần rồi, tôi không có thông tin
liên lạc của phu nhân, hãy để mọi việc qua đi, đừng quấy rầy cuộc sống
của cô ấy nữa.” Giọng bà Lưu tràn ngập sự miễn cưỡng, bà không hiểu sao
thi