
ạp liếm một cái, bộ dáng vừa ngoan ngoãn lại vừa nghịch ngợm, trái tim Hề Thành Hạo đập loạn nhịp. Anh bước tới ôm
eo cô từ phía sau, tư thế này làm cô trông càng nhỏ bé hơn, cao chưa đến lồng ngực anh, anh xót xa nghĩ, có lẽ sau khi chia tay cô không cao
thêm được tẹo nào…
Cô vẫn chưa quen sự va chạm thân mật bất kể
thời gian không gian của anh, ngượng ngùng cựa quậy trong vòng tay anh,
anh cười khẽ, rung rung ngực, làm cô cảm nhận được rõ hơn sự gần gũi của hai cơ thể. “Anh muốn nếm thử.” Anh đòi hỏi như trẻ con.
Có
việc để làm đương nhiên tốt hơn giãy giụa trong lòng anh, cô múc một
thìa canh cho anh. Sau nhiều năm chăm sóc mẹ, cô đã hình thành một số
thói quen, ví dụ như thổi thức ăn cho nguội trước đã, lúc cô giơ cao tay đút thìa vào miệng anh mới đột nhiên nhận ra cử chỉ của mình quá đỗi
thân mật. Mặc dù hai cơ thể đã nhiều lần cuốn lấy nhau, nhưng trước giờ
cô đều là người bị động, lần này lại chủ động thổi canh bón vào miệng
anh, khuôn mặt cô nhất thời đỏ ửng.
“Ngon lắm.” Anh thuận thế cúi đầu, hôn lên cổ cô.
“Vậy thì ăn cơm thôi.” Cô làm bộ phải tắt bếp, thoát khỏi vòng tay anh. Cô
đã quen dùng cơ thể giúp anh đạt được khoái cảm, nhưng lại rất đề phòng
với những cử chỉ thân mật này, bởi chúng làm cô cảm thấy rất nguy hiểm.
Cô có thể xem ái ân là để giải quyết nhu cầu sinh lý đơn thuần, nhưng
những cử chỉ dịu dàng sẽ khiến Hề Thành Hạo tiếp cận được một chỗ không
phòng bị trong sâu thẳm lòng cô, chỗ đó – tuyệt đối không thể để anh ta
chiếm lĩnh.
Hề Thành Hạo gật đầu “ừm” một tiếng, quay người lấy
bát hộ cô, Giản Tư hơi bất ngờ nheo mắt, cô cứ tưởng anh sẽ lằng nhằng
đòi hỏi như mọi lần, về khoản này anh có nhu cầu rất lớn, hơn nữa còn
rất phóng túng. Cô bất giác nắm chặt chiếc thìa, đốt ngón tay đau nhức,
xem ra nước mắt của người mẹ có tác dụng lớn hơn cô tưởng.
Dọn
dẹp bát đũa xong, đã hơn sáu giờ tối, ánh hoàng hôn làm căn phòng có
chút nhập nhoạng u ám. Sau khi tắm táp, Giản Tư mới nhận ra ngày hôm nay đã khiến mình mệt mỏi thế nào. Cô nằm trên giường hồi tưởng lại nét mặt nhìn theo bóng lưng Triệu Trạch của Hề Thành Hạo, bất giác toàn thân
lạnh toát.
Hề Thành Hạo đang xem tài liệu trong thư phòng, mặc
dù anh không cần đến công ty, nhưng điện thoại, email liên tục tìm đến
anh… Điều này khiến cô yên tâm, ít ra cuộc sống bi thảm mà Hề phu nhân
dự đoán cũng không giáng xuống, nói thật thì cô có hơi đắc ý.
Cô xem tivi một lúc, Hề Thành Hạo không vội vã lao lên giường như mọi hôm… đã hơn chín giờ, anh vẫn chưa về phòng ngủ, cô bỗng dưng cảm thấy chán
với tất cả các chương trình trên tivi, với lấy điều khiển tắt đi. Chiếc
đèn đầu giường thiết kế tinh tế, tỏa ra ánh đèn mông lung ấm áp, cô ôm
chân, cằm tựa lên đầu gối, thẫn thờ nhìn hoa văn trang trí trên lồng
đèn. Cô đang đợi anh… tâm trạng anh đang suy sụp, điều đó khiến cô cảm
thấy như bị phản bội.
Hề Thành Hạo tắm xong, lại ngồi loay hoay
một hồi trước màn hình máy tính, đợi tóc khô rồi mới về phòng ngủ, thấy
cô đang thất thần bó gối, trong lòng bồi hồi xót xa. Dưới ánh đèn vàng,
trông cô càng lẻ loi bé nhỏ.
“Sao vẫn chưa ngủ?” Anh bước đến,
ôm cô nằm xuống giường, “Đang đợi anh sao?” Anh cố ý cười hỏi, biết rằng đó là chuyện không thể, cho đến bây giờ cô vẫn chưa say mê anh đến mức
độ đó, quả nhiên cô không trả lời. Anh thầm thở dài, “Ngủ thôi.” Anh giơ tay tắt đèn, nhưng bất ngờ bị cô ngăn lại.
Cô nằm trong lòng
anh ngước mắt lên, đôi mắt trong veo lấp lánh lạ thường. “Rất buồn… phải không?” Cô hỏi, anh đọc được sự khẳng định và đồng cảm trong đôi mắt
cô, tim chợt rung động. Mặc dù anh đã ra sức che giấu, nhưng cô vẫn nhìn thấy hết. Cô gượng gạo đặt tay lên lồng ngực anh, cô cụp mắt, hàng mi
dài đổ bóng trên khuôn mặt, “Cảm giác khi bị bố mẹ oán trách… em hiểu
mà.”
Câu nói nhẹ nhàng cắm phập vào tim anh như một cây kim nhọn hoắt, anh đau đớn toàn thân khẽ run rẩy. Anh ôm chặt lấy cô, lúc anh
cảm thấy có lỗi khi nhìn thấy nước mắt mẹ mình, anh có nghĩ đến năm năm
nay cô phải đối diện với mẹ cô như thế nào không? Sự oán hận mẹ cô dành
cho cô đã chạm đến mức biến thái, anh đã tận mắt chứng kiến, vì anh cô
đã phải chịu biết bao thương tổn dày vò.
“Tư Tư…” anh để cô tựa
lên ngực mình, “Anh…” Vào lúc này anh không thể thốt ra nổi một câu xin
lỗi đơn giản, dường như càng ngày anh càng mắc nợ cô nhiều hơn!
Anh không nói ra, nhưng cô lại như đã hiểu, khẽ lắc đầu trong lòng anh. Anh bất ngờ nhận ra, bàn tay nhỏ nhắn lạnh giá của cô chầm chậm ôm lấy hai
má anh. Anh khẽ rùng mình, hơi thở bất giác ngừng lại, anh đau đáu nhìn
cô, trong đầu trống rỗng, đôi mắt anh chỉ nhìn thấy cô, thế giới của anh chỉ còn có cô! Cô cười buồn bã, nằm phủ trên ngực anh, làn tóc dài mềm
mại xõa trên người anh, vẻ nhu mì mê hoặc. “Thành Hạo… anh hối hận rồi
sao? Anh hối hận vì đã ở bên em, khiến bố mẹ anh phải đau lòng sao?”
“Không!” Anh nhíu mày, cô nghĩ đi đâu thế này? Anh có chút bực tức vì cô dễ dàng hoài nghi anh như thế, anh hít sâu cố ý rung rung cơ thể cô như để trừng phạt.
Cô ngồi dậy, nghiêng người nhìn a