XtGem Forum catalog
Dấu Mộng

Dấu Mộng

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 324665

Bình chọn: 9.5.00/10/466 lượt.

chửi vừa ra sức phẩy

tay, dường như muốn đánh Giản Tư, kim tiêm cũng theo đà tuột ra khỏi

tay.

Hề Kỷ Hằng không thể nhịn nổi, quát lớn: “Có người mẹ nào

như bà không?”Anh đột nhiên nổi con điên, “Bao năm nay Giản Tư đối xử

với bà thế nào? Tôi tận mắt chứng kiến hết rồi! Hứng bô dọn phân, lau

người bón cơm, mình cô ấy làm tất! Có nằm bệnh lâu mới biết lòng con. Bà phải biết hài lòng với bản thân chứ, phải đối xử tốt với cô ấy! Cô ấy

tuổi còn trẻ mà bị bà làm liên lụy đến nông nỗi này, bà còn mặt mũi nào

mắng cô ấy?”

Mấy câu trước của anh làm Khổng Tú Dung cảm thấy

nao núng, nhưng mấy câu sau như một đòn đánh thẳng vào bà, bà hung dữ

nói “Tao làm liên lụy đến nó?! Nếu không phải tại nó, thì chồng tao cũng không chết! Tao cũng không phải sống nhục nhã thế này!”

Hề Kỷ

Hằng nổi giận đùng đùng trước sự ngang ngược vô lý của bà, “Chồng bà có

quan hệ gì với cô ấy hả?” Anh trừng mắt nhìn Giản Tư, “Là bố của cô ấy!

Cô ấy không đau lòng sao? Cô ấy không phải đã dằn vặt, đau khổ vì chuyện đó bao năm nay sao? Bà…” Anh còn định nói tiếp, nhưng Giản Tư “Đừng nói nữa, đừng nói nữa.”

“Sao em cứ nhịn bà ta mãi thế?!” Hề Kỷ Hằng tức lộn ruột nói.

Giản Tư cười thê lương, nói: “Mẹ còn tìm được người để trách móc, như thế

rất tốt. Em thì… cả một người để trách móc cũng không có.”

Câu nói điềm tĩnh của cô làm Khổng Tú Dung sững sờ, đột nhiên nhẳm mắt lại, nước mắt lăn ra xối xả.

Chính trong lúc hai mẹ con nhà họ Giản đang khóc không ra tiếng, Hề Thành Hạo lặng lẽ bước vào. Giản Tư và Hề Kỷ Hằng thấy anh ta mặt mày trắng bệch, không biết anh ta đến từ lúc nào, có nghe thấy màn hội thoại lúc nãy

hay không.

Hề Kỷ Hằng đẩy Giản Tư ra, chặn anh ta lại, Khổng Tú

Dung làm anh ấm ức đầy bụng, nhưng không thể giảng đạo lý với người

bệnh, anh đành trút hết lên người Hề Thành Hạo, “Anh thấy chưa! Giản Tư

bị anh hại đến nông nỗi này đó! Sao anh còn dám đến đây?!”

Hề

Thành Hạo không nhìn anh, mặt không chút biểu cảm đẩy anh ra, anh ta

bước đến trước giường bệnh của Khổng Tú Dung, bất ngờ quỳ xuống dưới

đất, khiến ai cũng kinh hoàng nhìn anh, “Bác, là con sai rồi.” Hề Thành

Hạo cúi đầu, “Năm đó dù thế nào cháu cũng không nên chẳng nói một lời bỏ đi thẳng! Bác muốn trách thì cứ trách cháu đi! Người sai… là cháu.”

Khổng Tú Dung hít vào một hơi, giọng nói càng thêm khàn đặc vì kích động,

“Mày cút ngay cho tao! Bây giờ mày đến nói xin lỗi thì có tác dụng gì!”

Hề Thành Hạo bất ngờ ngẩng đaafu, hai mắt sâu thẳm sáng chói, “Hãy gả Tư

Tư cho cháu! Cháu muốn bù lại những tổn thất trong năm năm nay! Bác

trai, đã qua đời rồi, cháu sẽ thay bác ấy chăm sóc cho hai mẹ con bác.”

Không khí nặng nề làm người ta cảm thấy ngộp thở, Giản Tư nắm chặt thành

giường, cô muốn khóc, nhưng cổ họng như có một viên đá nghẹn lại.

Khổng Tú Dung sắc mặt gian xảo, tiếng cười vô cùng man dại, “Mày đừng mơ!

Đừng có mơ!” Bà vô cùng kích động, Giản Tư sợ muốn chết, chỉ sợ thần

kinh bà không chịu nổi sự kích động này, vội vàng lao tới ôm bà. Khổng

Tú Dung ném cho Hề Thành Hạo cái nhìn ác độc, toàn thân run lên, giọng

bà vừa như trù yếm, vừa rất thích thú, “Tao thà để nó làm vợ bé người

ta, để nó làm gái điếm, cũng không cho nó đi theo mày! Mày… mày..” Bà

vừa tỉnh dậy sau lần hôn mê dài, chịu sự kích động quá lớn, tim không

chịu được, một lần nữa ngất đi.

Giản Tư điên cuồng ấn chuông cấp cứu, luống cuống chạy ra ngoài gọi bác sĩ, cô sợ mẹ sẽ ra đi vì cô! Hề

Thành Hạo mặt mũi xám xịt đứng lặng một góc, y tá lao vào dùng đủ mọi

cách cứu chữa, sau đó Khổng Tú Dung bị đẩy đến phòng cấp cứu. Anh chưa

từng nghĩ mẹ Giản Tư lại oán hận anh đến như vậy. Anh thật lòng muốn

cưới Giản Tư, dùng hết sức mình bù đắp cho họ. Anh không nghĩ đến… Khổng Tú Dung bệnh tật nghèo khổ bao năm nay, thần kinh đã không còn tỉnh

táo, có thể nói ra những lời tàn độc như thế.

Giản Tư mặt cắt

không còn giọt máu, nhờ có Hề Kỷ Hằng đỡ nên cô mới không ngã nhào, vết

máu trên trán do bị gương sượt qua đã khô lại, cô nhìn Hề Thành Hạo bằng ánh mắt lãnh đạm, “Anh đi đi, đừng bao giờ đến nữa. Sự bù đắp lớn nhất

mà anh có thể đem đến cho chúng tôi, đó chính là đừng bao giờ xuất hiện

trước mặt mẹ tôi nữa.” Huyết khí nóng bừng bừng trong tim Hề Thành Hạo,

đỉnh điểm cơn đau trong lòng anh là sự tê dại. Anh không biết mình đã ra khỏi căn phòng đó, rời khỏi bệnh viện đó như thế nào. Sự tự tin của

anh, ý chí sắt đá của anh, đã hóa thành hư vô chỉ bởi một câu nói của

cô.

Anh không còn là chàng trai bồng bột khờ dại của năm năm

trước, không còn bị bố mẹ kìm tay kẹp chân nữa, nhưng thế thì đã sao?

Điều duy nhất anh có thể làm… chính là rời khỏi tầm mắt họ! Nằm mơ anh

cũng không ngờ rằng, năm năm nay, cô đã sống khổ sở như thế! Trương Nhu và Tưởng Chính Lương đến cửa bệnh viện thì dừng lại gọi điện

cho Giản Tư, họ không trực tiếp lên lầu vì Tưởng Chính Lương biết rõ

tính khí mẹ cô. Giản Tư ngượng ngùng bảo bọn họ chờ một lát, rồi cúp máy rụt rè đến bên giường bệnh, Khổng Tú Dung từ phòng cấp cứu trở về, đã

bình tĩnh hơn nhiều, may mà cơn kích động không làm bệnh