
n sắc của
anh.“Cô đừng nghĩ nhiều, cho dù Kiều Kiều muốn tác hợp chúng ta, cô ấy
cũng sẽ không có cơ hội.”
“Ừ!” Giang Lăng Lục gật đầu, Đồ Kiều Kiều đúng là không có cơ hội, bởi vì cô sẽ không phối hợp, cũng sẽ không đồng ý.
“Hơn nữa……” Thạch Hạo Nhiên dừng một chút.“Tôi không muốn tiếp tục.”
Lời anh nói làm cô đột nhiên run sợ.“Cái gì?”
“Việc này mấy ngày trước tôi đã nghĩ tới, chỉ là vẫn chưa tìm thấy cơ hội thích hợp, hiện tại chỉ có hai người chúng ta, hãy nói rõ ràng đi!”
Giang Lăng Lục khẽ nhíu mày, anh đứng vị trí làm cô không thể thấy rõ vẻ mặt của anh, chỉ có thể nghe được giọng nói của anh vẫn vững vàng
như thường ngày.
“Nói rõ ràng?” Cô lặp lại lời anh nói, trong lòng đã lờ mờ đoán được anh muốn gì.
“Đúng, hãy chấm dứt quan hệ của hai chúng ta đi!” Giọng Thạch Hạo Nhiên bình thản, không mang chút phập phồng nào.
Nghe vậy, thần sắc Giang Lăng Lục không thay đổi, chỉ lười nhác nhíu mày.“Vì sao? Anh đã có đối tượng?”
“Không có.”
“Vậy……”
“Chỉ là hơi mệt mỏi.” Anh mở miệng,“Với cá tính của tôi thật sự không thể tiếp tục, hơn nữa cứ như vậy đối với cô cũng không tốt.”
“Tôi không thấy có gì là không tốt.” Cô rất thích thế này, đối với mối quan hệ này cô rất vừa lòng.
“Lăng……”
“Im!” Giang Lăng Lục ngăn cản anh,“Cho nên mười ngày nay anh vẫn trốn tôi, đang suy nghĩ nên mở miệng thế nào với tôi?”
“Đúng!” Anh lên tiếng trả lời.
Giang Lăng Lục nở nụ cười,“Làm ơn đi, có gì mà khó mở miệng? Tôi cũng không dây dưa với anh nữa, muốn chấm dứt cứ chấm dứt đi! Tôi chỉ cảm
thấy đáng tiếc về sau không được nhìn thân thể đẹp mắt của anh nữa.” Cô
hối tiếc nhún vai, mặt mày lại lộ vẻ không đứng đắn.
Thạch Hạo Nhiên không đáp lời.
“Được rồi, cứ như vậy.” Thái độ của cô ngả ngớn lười nhác, vẫn không
thể nhìn được vẻ mặt của anh, cô nhịn không được vươn chân tại chỗ về
phía trước, đến gần anh.
Sau đó…… cô nhìn thấy mặt anh.
Khuôn mặt đó vẫn kiên cường trầm ổn, không có một chút khác thường,
cặp con ngươi đen trầm tĩnh như đáy hồ, không dậy nổi một tia gợn sóng.
Giang Lăng Lục không sao nói lên được cảm giác trong lòng, chỉ cảm
thấy trong lòng nháy mắt hơi trầm xuống, sự bình tĩnh của anh khiến nét
cười trên mặt cô hơi cứng lại.
Cô nhịn không được dời mắt, vỗ vỗ vai anh, trong giọng nói khàn khàn
như đang ẩn dấu điều gì,“Họ Thạch, sớm tìm một cô nào tốt nhé!” Sau đó
vẫy vẫy tay, xoay người đi về nhà mình.
Thạch Hạo Nhiên lẳng lặng nhìn cô rời đi, cũng đã khắc sâu vẻ mặt của cô, con ngươi đen sâu thẳm dưới ánh đèn đường trở nên càng trầm lắng.
Anh ôm bả vai bị cô chụp trúng, cúi đầu suy nghĩ lời của cô.
Tìm một cô gái tốt…sao?
…
Không biết vì sao, Giang Lăng Lục đột nhiên cảm thấy tâm trạng của
mình không được tốt lắm, thậm chí có hơi lười nhác, không biết nên làm
cái gì.
Bà ngoại và hai bác Đồ đã đi nghỉ mát từ hôm kia, trước kia gặp dịp
thế này cô sẽ cảm thấy vui vẻ, như vậy cô và Thạch Hạo Nhiên có thể lén
lút thuận tiện hơn, ít nhất khi ở bên anh, cô có thể quang minh chính
đại nằm trên giường của anh mà không sợ bị người khác phát hiện.
Đáng tiếc không còn cơ hội, cô và Thạch Hạo Nhiên đã xong.
Giang Lăng Lục nhắm mắt, nằm lì trên giường, mấy cọng rơm lất phất
trước mặt cô, gió mát phe phẩy, lại không phẩy đi được tâm trạng ủ dột
của cô.
Có lẽ là vì bà ngoại không có ở nhà, trong nhà chỉ có một mình cô,
làm cho cô thấy không quen? Cho tới nay bà ngoại đều là trung tâm cuộc
sống của cô, từ lúc học xong ở bên ngoài, trở lại trấn nhỏ làm việc, cô
đều ở cùng bà.
Nay lại không có bà ngoại ở bên, cô thấy hơi tịch mịch! Hơn nữa chỉ có một người ăn cơm thực nhàm chán.
Tuy rằng Thạch Hạo Nhiên có kêu cô qua Đồ gia dùng cơm, nhưng cô đều
cự tuyệt, không biết tại sao, lời cự tuyệt cứ theo miệng thốt ra.
Thạch Hạo Nhiên thấy cô cự tuyệt, cũng không ép buộc, lại càng không hỏi nhiều, cứ rời đi như vậy.
Thái độ của anh…… Được rồi, Giang Lăng Lục thừa nhận bản thân thấy
khó chịu, nếu anh chịu mời vài lần, cô đã gật đầu đáp ứng rồi.
Không ngờ tên đầu gỗ lại chỉ hỏi một lần, hừ! Còn nói với bác Đồ sẽ
chăm sóc cô thật tốt, đúng là dối trá, theo như cô thấy, tên đó hẳn là
chỉ mong cô cách xa anh ta một chút.
Xem đó, quan hệ giữa hai người vừa mới chấm dứt, anh đã vội tránh
mặt, rõ ràng hai người ở cạnh đối diện, số lần cô thấy anh lại chỉ có
thể đếm được trên đầu ngón tay, lại càng không trò chuyện — tuy rằng cô
và anh cũng không thể nói được gì.
“Chậc, sao lại nghĩ đến đầu gỗ đó?” Giang Lăng Lục nhíu mày, thiếu
thân thể để hưởng thụ, cô thật sự thấy trống rỗng như vậy sao?
“Sao vậy ? Nhớ anh tôi à?” Giọng nói nũng nịu từ bên cạnh truyền đến.
Giang Lăng Lục lấy tay vuốt mái tóc rối như rơm, ánh mắt lười biếng nhìn về phía bên cạnh.
Đồ Kiều Kiều ngồi ở ghế bên cạnh, bàn tay nhỏ bé vuốt cái bụng tròn vo, khuôn mặt xinh đẹp hé ra một nụ cười ngọt ngào.
Nhưng Giang Lăng Lục nhìn thấy nụ cười đó lại thấy tức giận, cô miễn cưỡng nhíu mày,“Bà bầu, tìm tôi có việc gì?”
Đồ Kiều Kiều nhìn cô, đôi mắt đẹp xẹt qua một tia sáng, giọng càng dịu dàng.“Tiểu Lục, cô thấy anh tôi thế