
nhẹ nhàng khoan khoái, ngay cả căn phòng trên lầu hai bị cô làm một thủng lổ to cũng được cẩn thận tu bổ. Người nhà Thượng Quan tới nhanh chóng, mang hoa tươi băng gấm, lễ phục tất cả đều đưa lên lầu hai chờ cô dâu mặc vào. Các khách khứa nối liền không dứt, trong phòng ngoài phòng vui mừng. “WOa.” Thiên Vẫn há miệng thật to,con ngươi không rảnh nhìn cảnh trang hoàng. Những năm gần đây cô rất lười tu sửa, lại cực kỳ sợ thanh âm khi tu sửa, lần này bị Đỗ Ưng Dương buộc đi đến Thượng Quan gia, nhưng thật ra là gặp họa được phúc, sau khi trở về tất cả đều rực rỡ hẳn lên. “Thích không?” Hắn đi theo phía sau cô, nhắm mắt theo đuôi, ngay cả một lát cũng luyến tiếc rời đi. “Thích.” Cô dùng sức gật đầu,xoay người lại dùng sức ôm hắn, cho hắn một cái ôm thật chặt. Cô thật là vui nha không nghĩ tới hắn lén chuẩn bị lễ vật lớn như vậy! Đây là nhà của bọn họ,cả nhà bọn họ sau này sẽ ở chung chổ này. Đỗ Ưng Dương cúi đầu đến, lấy môi hôn lên trán của cô,vẻ mặt nghiêm khắc lúc nhìn cô có một tia mềm hoá. Lúc trước nhìn thấy khuôn mặt nhỏ nhắn tức giận đảo mắt cái tan thành mây khói. Bàn tay to đi xuống, mơn trớn eo nhỏ của cô, ôm mông tròn của cô kéo đến gần mình, để cho cô tự mình cảm thụ dục vọng của hắn. Dưới bụng nóng rực quen thuộc làm cho máu phấn của Thiên Vẫn đỏ bừng.“Sắc lang! Cũng không nhìn nơi đây là đâu.” Miệng tuy rằng mắng, khuôn mặt nhỏ nhắn tràn đầy xấu hổ nhưng tìm hoài không thấy nửa điểm chán ghét. Hai người đứng ở cửa thang lầu ôm nhau thật chặc, phần đông tân khách dưới lầu thấy một màn như vậy, đều đưa tay nhu dụi mắt, hoài nghi là mình bị hoa mắt. Là nhìn lầm rồi sao? Người nào nghe thấy tên hắn cũng khiếp đảm, cận vệ máu lạnh khi ôm Thiên Vẫn vẻ mặt thật sự rất dịu dàng nha! “Ack, mẹ ơi, có thể quấy rầy một chút không?” Định Duệ nhỏ giọng nói, toàn hội trường chỉ có hắn dám liều chết cắt đứt hai người ôn tồn.“Buổi lễ sắp bắt đầu, nếu cha mẹ không đi đổi lễ phục, sẽ đến không kịp nha.”
Thiên Vẫn gật đầu mặt đỏ bừng. Trời ạ, cô làm sao có thể say sưa như vậy , dường như ở chỗ này ôm hôn với hắn, có mấy chục ánh mắt tất cả đều nhìn chằm chằm vào bọn họ nha! “Lễ phục ở lầu hai.” Đỗ Ưng Dương không buông tay ra, cúi đầu ngóng nhìn cô.“Ở phòng của chúng ta.” Hắn chậm rãi nói. Chúng ta? Thiên Vẫn lập lại hai chữ này,đôi môi đỏ mọng cong lên vui mừng. Cô rất thích hai chữ này. “Chờ em, chỉ chốc lát thời gian nửa thôi em sẽ trở lại.” Cô nở nụ cười hạnh phúc chạy rầm rầm lên lầu hai. Lầu một cũng vang lên tiếng bước chân rầm rầm, Định Duệ và Tiểu Dụ, hai đứa bé đáng yêu này cũng chạy lên lầu hai, muốn là người đầu tiên nhìn thấy dáng vẻ của mẹ mình mặc áo cưới màu trắng. Lễ phục lụa trắng hoa mỹ tinh xảo, ổn định nằm thẳng ở trên giường. Lúc trước bộ kia bị cô đá quá cho nên lưu lại vài dấu chân, Thượng Quan Mị không ngờ thần thông quảng đại đưa tới một bộ khác đẹp đến làm cho người ta kinh ngạc. Cô nhanh chóng thay lễ phục, vội vã trở lại bên người Đỗ Ưng Dương. Cô kéo váy nhìn bóng hình xinh đẹp trong kiếng. Lễ phục thực vừa người, hoàn toàn bộc lộ đường cong xinh đẹp của thân thể. Thượng Quan Mị như là đã sớm đoán trước cho nên lén sai người làm thêm một bộ dự bị. Trong lòng Thiên Vẫn lại phá lệ hiện lên Thượng Quan Mị thật là tốt “Mẹ, đẹp quá a!” Định Duệ đẩy cửa đi đến, la lớn. Tiểu Dụ đi theo phía sau, vẻ mặt hưng phấn, ánh mắt xinh đẹp chớp mấy cái. “Thật vậy khôngg?” Thiên Vẫn như mở cờ trong bụng.“Nhiều thêm một chút.” Cô say mê giơ váy lụa lên. “Tuyệt thế mỹ nữ.” “Nói tiếp.” “Mê chết người.” “Nói tiếp.” Cô lại quay một vòng. “Bất kỳ người đàn ông nào cũng sẽ đỗ dưới váy của mẹ.” “Nói tiếp,chút nửa mẹ sẽ lấy đồ cho con ăn.” Thiên Vẫn tươi cười rạng rỡ. “Hoàn toàn nhìn không ra, giống như người mẹ tám tuổi!” Những lời này được hét lớn nhất. Thiên Vẫn quay đầu qua, hai mắt nhíu lại, dùng ngón tay trắng nõn kéo hai má của con trai bảo bối ra.“Hồn tiểu tử, con nói cái gì a?” “A.” Định Duệ trừng lớn mắt, mơ hồ ê a.“A, mẹ, đau quá. Tha mạng,con sẽ không nói lung tung.” Hắn thề với trời, cố gắng cầu xin tha thứ. “Còn dám nói lung tung, mẹ sẽ bảo cha đánh mông con.” Cô uy hiếp nói, nói một câu liền kéo hai má Định Duệ một chút. “Ba mới không đánh con a.” Định Duệ nhỏ giọng nói, xoa bóp hai gò má đang đau. “Con nói cái gì?” Con mắt sáng lại nheo lại, hai tay lại hóa thành cái kìm con cua, uy hiếp vung đến trước mặt hắn. Hai tay hắn vung loạn, lộ ra nụ cười vô tội.“Ý con nói là mẹ mau xuống đi, cha chắc là đang nóng ruột lắm .” Vì tự bảo vệ mình, hắn nói xong những lời này, vội vàng chạy ra khỏi phòng ngủ, chạy vội xuống hội trường dưới lầu. “Tiểu quỷ này!” Thiên Vẫn cười nhẹ bất đắc dĩ lắc đầu, nắm tay dắt Tiểu Dụ ra ngoài. “Mẹ,” Hai chân Tiểu Dụ đứng im tại chổ không chịu chuyển động. Cô vung hai tay, liều mạng vỗ trên đầu.“Đeo trên đầu.” Cô nhắc nhở. A, đúng rồi, thiếu chút nữa quên. Thiên Vẫn bừng tỉnh đại ngộ vội vàng lại trở lại đi tìm. Cô vừa mới mặc lễ phục khi, miếng vải mỏng trên đầu rơi xuống mặt đất, thế nhưng lúc này lại tìm không thấy. “Kỳ quái, rớt ở chổ nào nha?” Cô thì thào tự nói, nửa n