Đặt Bút Thành Hôn

Đặt Bút Thành Hôn

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 322170

Bình chọn: 9.5.00/10/217 lượt.

iểm không thỏa đáng nhất này.

Hồ Mạch đỡ Hạ Thục Nhàn đứng ở trên sườn núi phía sau Cô Nhi Viện, bà chỉ chỉ phía trên:

"Trên kia có một sơn động, khi còn bé Tử Khâm bị uất ức, thường thích núp ở trong đó cả ngày. . . . . ."

Tịch Mạc Thiên chưa nghe bà nói xong, đã bước lên theo sườn núi nhỏ, đây là một dốc thoải, không quá cao, sơn động cũng không coi là quá bí mật, nằm ở bên cạnh đường núi. Tịch Mạc Thiên không phí chút hơi sức liền tìm được, Tử Khâm xác thực đã tới, anh nhìn thấy chiếc khăn lụa của cô, nhưng bóng dáng của cô vợ nhỏ lại chẳng có.

Đầu Tịch Mạc Thiên “ông ông”, nếu Tử Khâm cố chấp, thật có thể trốn anh cả đời, điểm này giống như mẹ cô vậy, nhưng Hạ Thục Nhàn là nản lòng thoái chí rời khỏi, còn anh chỉ là hiểu lầm.

Tịch Mạc Thiên quyết định, về sau dù có đến bất cứ nơi nào cũng đều sẽ mang cô theo, không cho phép cô rời khỏi tầm mắt của mình lần nữa, nhưng điều kiện tiên quyết là phải tìm được cô.

Đến hai giờ chiều, bởi vì Tử Khâm có mở điện thoại, nên vệ tinh định vị xác định được vị trí của cô, ở một ngọn núi phía đông nam, nhưng vị trí cụ thể lại không cách nào xác định.

Ngọn núi này chỉ mới khai phá một nửa, phần cạnh Cô Nhi Viện vẫn còn nguyên trạng, cao hơn nhiều so với mực nước biển. Đường núi cũng chưa được làm xong, nhưng vẫn có nhiều người thích du lịch, hàng năm luôn có mấy trường hợp gặp nạn cần cứu viện, huống chi Tử Khâm, bình thường là một nha đầu đến vận động cũng lười, lại không mang theo bất kỳ vật dụng nào, không cần phải nói, nhất định là sợ anh tìm được, nên một mình chạy lung tung vào núi .

Tịch Mạc Thiên đi theo đội cứu viện, vào núi tìm kiếm, nửa đường gặp được một tổ chức Lư Hữu đoàn nói, giữa trưa ở trên một con đường phía Đông Bắc có gặp qua Tử Khâm.

Tịch Mạc Thiên lại cùng đội cứu viện nhanh chóng đi về phía Đông Bắc, tìm kiếm dọc theo đường núi. Đến bốn giờ chiều, thời tiết liền thay đổi, mới vừa rồi còn đang nắng rực, chỉ mấy phút sau, liền bắt đầu có sấm chớp, mưa to trút xuống.

Đội cứu viện nghỉ ngơi tại chỗ để trú mưa. Tịch Mạc Thiên không để ý đến đội trưởng khuyên can, đội mưa, tiếp tục đi lên tìm kiếm theo đường núi, càng đi lên, mưa càng lớn, nhiệt độ càng thấp, nước mưa đánh vào mặt anh, khí lạnh bức người, nhưng cũng chẳng lạnh bằng lòng của Tịch Mạc Thiên.

Bây giờ anh rất hối hận, hối hận đến ruột xanh mét rồi, biết tính tình của Tử Khâm, lại không giả thích rõ, hối hận vì kinh doanh, lạnh nhạt cô, hối hận, tối đó đi ra ngoài gặp Jen¬nifer, anh có quá nhiều điều hối hận. Hiện tại Tịch Mạc Thiên rốt cuộc hiểu rõ, không có Tử Khâm, dù anh phát triển sự nghiệp lớn hơn đi nữa, cũng không có chút ý nghĩa nào, tiền bạc có nhiều bao nhiêu cũng không sánh bằng nụ cười dịu dàng, ngượng ngùng của cô vợ nhỏ.

"Tử Khâm, em ở đâu? Tử Khâm, em trả lời anh đi. . . . . . Tử Khâm, xin em. . . . . ."

Thanh âm của Tịch Mạc Thiên khàn khàn khó nghe, mang theo sợ hãi cùng yếu ớt, đâu còn là Tổng giám đốc Tịch thị cao cao tại thượng, mọi việc đều nắm trong tay.

Trời hoàn toàn đen lại, ở lúc Tịch Mạc Thiên gần như lúc tuyệt vọng, mới hoảng hốt nghe được thanh âm của Tử Khâm:

"Tịch Mạc Thiên. . . . . . Tịch Mạc Thiên. . . . . ."

Thanh âm mảnh khảnh nhu nhược loáng thoáng, khiến tinh thần Tịch Mạc Thiên chấn động. Ban đêm, trong núi tối đen như mực, gần như đưa tay không thấy được năm ngón, nhưng ở trong một sơn động nho nhỏ, Tịch Mạc Thiên tìm được Tử Khâm.

Đèn pin trong tay anh trượt xuống, lúc thấy Tử Khâm toàn thân phát run núp ở nơi đó, thần kinh luôn căng ra như sợi dây đàn của Tịch Mạc Thiên thoáng chốc buông lỏng, suýt nữa xụi lơ trên mặt đất. . . . . . .

Edit: Fuly

Tịch Mạc Thiên một câu cũng không nói, chỉ nhanh chóng đem quần áo ướt sũng trên người Hạ Tử Khâm, từng món một cởi ra, áo sơ mi, quần jean, thậm chí áo lót. . . . . . Hạ Tử Khâm cũng để mặc anh giày vò, tinh thần của cô đã có chút hoảng hốt, cô lạnh đến người cũng cứng lại, giống như một con rắn sắp chết rét ở trong sơn động.

Tịch Mạc Thiên lấy một chiếc chăn từ trong ba lô ra, bao chặt Hạ Tử Khâm lại, rồi cởi áo khoác leo núi của mình, ôm cô vào trong ngực. Thân thể của anh rất ấm, Hạ Tử Khâm lại vẫn lạnh như cũ, toàn thân đều phát run.

Hạ Tử Khâm căn bản không còn hơi sức để xấu hổ, trên thực tế, từ khi cô phát hiện mình lạc đường, liền bắt đầu sợ. Lúc đó cô núp ở trong sơn động phía sau Cô Nhi Viện một đêm, trời sáng rồi, lại sợ Tịch Mạc Thiên tìm được, dù sao nơi này mẹ viện trưởng cũng rất rõ ràng, không, hoặc là nên nói là mẹ. . . . . .

Hạ Tử Khâm thủy chung luôn cho rằng mình là bị cha mẹ vứt bỏ, chưa bao giờ biết thì ra mẹ lại đang ở trước mắt. Cô không thể hiểu, bà ngày ngày nhìn cô, từ nhỏ đến lớn, nhưng sao lại nhẫn tâm không chịu nhận cô?

Mẹ viện trưởng rất thương cô, rất cưng chiều cô, nhưng lại không nhận cô. Hạ Tử Khâm không hiểu nổi, nghĩ thế nào cũng không thông, vì vậy, cô không muốn gặp bọn họ, cũng không biết nên đi đâu, xuống núi, nhất định sẽ bị tìm được, sau đó Tịch Mạc Thiên đối tốt với cô một chút, giải thích một chút, cô lại ngây ngốc tin anh.

Hạ Tử Khâm c


XtGem Forum catalog