Lamborghini Huracán LP 610-4 t
Đặt Bút Thành Hôn

Đặt Bút Thành Hôn

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 322395

Bình chọn: 7.00/10/239 lượt.

ển hiện e3trên màn 20ảnh, ngây 4ngẩn một dhồi:

"Sao 34không nhận?"

Hạ 86Thục Nhàn 5mở miệng 16nhắc nhở acô, Hạ 7dTử Khâm 5ừ một 2tiếng, cầm a5điện thoại 8đi đến 8dưới tàng 9cây bên 59ngoài viện, 2mới nhận:

"Uy. 63 . . . . ."

"Sao 7alại tắt 49máy?"

Tịch 1Mạc Thiên 7day day huyệt 0athái dương, auống rượu afcó chút 4nhiều. Ngày 3nay thiếu cchút nữa afkhiến anh 92sốt ruột efmuốn chết, 21trừ lần dbđầu tiên 4bgọi được, cthời gian 8còn lại 3đều là f2tắt máy, cdnếu như 45không phải 5hội nghị 1ahôm nay thật c0sự quan ctrọng, anh 60hận không 5thể nhanh b4chóng lái 1xe đi, nha cđầu này 23thật đúng b5không thể 2làm cho anh 1an tâm được 73chút nào, fhơn nữa fdthân thể 32bây giờ bcủa cô. 94 . . . . .

Hạ 2Tử Khâm 8đổi di 6dđộng qua atai khác, fmở miệng c3giải thích:

"Em 8ngủ quên, e7mẹ viện btrưởng csợ quấy arầy đến 9cem, liền 7tắt máy."

Bên 41kia Tịch d1Mạc Thiên 5trầm mặc 8emột lát, 29giọng nói 5hơi hòa 4hoãn, dịu 61dàng mở 2miệng:

"Sao 0clại muốn dvề?"

"Ừ! 71Muốn ăn 6thức ăn 9do mẹ viện atrưởng 0nấu."

Hạ 66Tử Khâm e7ngồi ở atrên băng 1ghế dưới ctàng cây, 7bchân vô 7thức cọ e6xát lên f3mặt đất, 2khẽ mở 79miệng, vô 4cùng bình 2tĩnh, giống 2như một 5người có 1tâm trí dkiên định, 9thì trong 1dlòng cũng 3chẳng có 1gì phải choảng hốt bnữa.

"Buổi 7tối ăn 88cái gì? 29Đã ăn bao 2nhiêu?"

Thanh 0âm của f2Tịch Mạc 79Thiên truyền 8btới từ 1fbên kia, e4có lẽ là c8do qua điện 6thoại, nên 6nghe thấy aphi thường bấm áp. 1 Hạ Tử 2Khâm cắn 0môi một 71cái, hồi 5lâu mới 14thốt ra 4một câu:

"Tịch 2dMạc Thiên, 07anh có bận 8không?"

"Riza, a2sao anh lại 24ra đây, dvào đi, f6vào đi, cđang chờ deanh đó. 59 . . . . ."

Một 3cgiọng nữ 06quen thuộc dtừ đầu 7bên kia truyền 2cđến, hình dnhư Tịch dMạc Thiên 9đã nói b8gì đó với 7eđối phương, 3rồi lại 2hỏi tiếp:

"Khi 5nào em về, 34anh nói Lão cLưu qua đón 9em."

Hạ 49Tử Khâm dtrầm mặc 1một lát:

"Em ffmuốn ở 9lại thêm 1vài ngày, 62anh bận dfthì đi đi! 9Hơn nữa 6eem có chân, f5em sẽ tự 6btrở về"

Trong 0điện thoại dtruyền đến betiếng đô b5đô, Tịch 1Mạc Thiên 9lặng đi 2mấy giây, 6ahình như 9anha đầu 2có chút dtức giận, 4là bởi 3vì gần e9đây anh 8bận rộn, 78nên lạnh 07nhạt với bcô ư? Chờ cqua khoảng 43thời gian 4này, sẽ 7ở bên cô dnhiều hơn eavậy!

Hạ Tử Khâm nhìn điện thoại di động xuống, ngẩn người hết nửa ngày, cho đến khi một cái áo khoác choàng lên trên người, mới hồi hồn, hạ Thục Nhàn khe khẽ thở dài:

"Tuy nói đã vào xuân, nhưng ban đêm, nơi này vẫn rất lạnh, đừng ngồi ở đây nữa, đi vào nhà thôi!"

Hạ Tử Khâm gật đầu một cái, đứng lên, ngiêng mặt tựa vào vai mẹ viện trưởng:

"Về sau con sẽ ở đây bồi người được không?"

Hạ Thục Nhàn sửng sốt, vỗ lên trán của cô một cái:

"Nói càn, đã lớn rồi, sao có thể cả đời đi theo bên cạnh mẹ, con có cuộc sống của mình, vô luận như thế nào, mẹ cũng đều hi vọng con có thể hạnh phúc bình an, chỉ là có những lúc, khó tránh khỏi không được như ý, nhưng không như ý rồi, phải nên tận lực giữ vững bình tĩnh, thản nhiên, nhưng không lạnh nhạt, nếu có thể làm được như vậy thì chính là ‘qua cơn bĩ cực đến ngày thái lai’ rồi."

Hạ Tử Khâm nghiêng đầu nhìn mẹ viện trưởng, cho tới bây giờ bà đều luôn có môt loại trí tuệ, trí tuệ ‘có thể biến mục nát thành thần kì’:

"Mẹ, con cảm thấy người thật thông minh, còn mình thì rất ngốc, nếu như con là con gái ruột của người thì tốt rồi, có lẽ có thể thừa kế được một nửa trí tuệ của người."

Sống lưng Hạ Thục Nhàn hơi cứng lại, kéo cô vào nhà, ấn lên trên ghế sa lon trong phòng khách nhỏ, vuốt lại mấy sợi tóc lòa xòa bên tai cho cô:

" Tử Khâm của chúng ta một chút cũng không ngốc, có chủ kiến riêng rồi, kết hôn, thậm chí là chuyện phẫu thuật, cũng gạt mẹ, thật sự đáng đánh."

Hạ Tử Khâm áy náy, chôn đầu vào trong ngực mẹ viện trưởng:

"Ngài đây là định tính sổ sao?"

Hạ Thục Nhàn lắc đầu một cái:

"Chỉ là cảm thấy người làm mẹ như ta đây rất thất trách, đúng ra thì khi còn bé, lúc phát hiện con có bệnh, nên nhanh chóng làm phẫu thuật . . . . . ."

Nói xong, bà thở dài. Hạ Tử Khâm đá văng đôi dép dưới chân, nằm lên trên ghế sa lon, gác đầu lên chân mẹ viện trưởng, ngẩng mặt nhìn bà:

"Khi đó Cô Nhi Viện chúng ta đang khó khăn, sao có tiền làm phẫu thuật cho con được, thật ra thì không có gì nghiêm trọng đâu, chỉ là do Tịch Mạc Thiên quá lo lắng thôi."

Hạ Thục Nhàn cúi đầu nhìn cô hồi lâu, nha đầu này về đây cả ngày rồi, đến bây giờ mới có chút tinh thần như vậy, ánh mắt bà hơi mờ đi:

" Vợ trước của Tịch Mạc Thiên hình như là thiên kim Vinh thị?"

Hạ Tử Khâm buồn buồn trả lời:

« Vâng, là Vinh Phi Loan, một thiên kim tiểu thư vô cùng mỹ lệ, ưu nhã, xuất sắc."

Vật đổi sao dời, nhắc tới Vinh Phi Loan, Hạ Tử Khâm vẫn có chút chua chát, chợt nhớ tới vị hỗn huyết mỹ nữ gặp phải trong khu thương mại kia, Hạ Tử Khâm cắn cắn môi. Trước kia không biết rằng Tịch Mạc Thiên có nhiều nợ phong lưu như vậy, người phụ nữ đó nói chắn chắn thế, hơn nữa còn có khuy tay áo của Tịch Mạc Thiên. . . . . .

Hạ Tử Khâm lật người, úp mặt vào trong, đưa tay ôm lấy eo mẹ viện trưởng:

"Anh ấy chưa bao giờ nói yêu con, tuy rằng anh ấy đối vớ