
hôi sao?”
” “Một tuần dùng một lần, dùng một phần nhỏ thôi.”
Cách Lâm hồi đáp, đây là hắn đối với “Dùng một phần nhỏ” định nghĩa, mà ý tứ của Dĩ Nặc kỳ thực là nếu không phải bất đắc dĩ, cố gắng hết mức
không nên dùng.
” Ta không phải có ý này, ta là sợ vạn nhất bị người khác phát hiện thì biết làm sao bây giờ?”
” Sẽ không đâu mẹ, chú Cách Lâm rất đáng tin nha.” Tiểu Diệu Diệu vừa nói, vừa dùng bàn tay nhỏ bé của mình nắm bàn tay của Cách Lâm.
Cách Lâm đem tiểu Diệu Diệu ôm lấy đối với cô nói: “Ngươi vui vẻ không?”
” Vui vẻ!”
Hắn gật đầu. “Tốt.”
Tiểu Diệu Diệu len lén ghé vào lỗ tai hắn thấp giọng nói: “Lần sau lại mang con len lén bay nha.”
” Ta nghe được nha.” Dĩ Nặc cố tình bày ra thái độ bà mẹ nghiêm khắc.
Tiểu Diệu Diệu cười ngã trên vai Cách Lâm, hai tay nhỏ bé bám trụ cái cổ Cách Lâm, bọn họ xem ra rất giống tình cảm cha và con gái, Dĩ Nặc
nhìn mà ấm áp trong lòng.
Diệu Diệu dù sao cũng chỉ là một hài tử cũng cần tình yêu thương của
cha mà Cách Lâm vừa vặn bổ sung sự khuyết thiếu tình thương của cha ấy
cho Diệu Diệu; cô cũng biết Cách Lâm tuy rằng không phải chồng của cô
nhưng những gì anh làm được so với 1 người chồng thì càng nhiều, khiến
cô được hưởng thụ cảm giác được chồng sủng ái.
Khi cô cần Cách Lâm nhất định sẽ luôn ở bên, tuy rằng hắn là một
người ngoài hành tinh nhưng hắn rất nỗ lực học tập làm một người địa
cầu, Cách Lâm đối với Diệu Diệu tốt, đối với ba mẹ cũng rất tốt, và đối
với cô thì người bạn đời này rất rất rất tốt.
Như hắn nói, hắn sẽ không làm ra chuyện khiến cô không vui, cho dù
hắn luôn không rõ vì sao cô xem phim nhiều tập, và vì nội dung phim mà
tâm tình xúc động?
Không rõ vì sao cô nghe được một bài hát cảm động sẽ cảm động đến rơi nước mắt?
Không rõ cô vì sao xấu hổ?
Không rõ cô nội tâm phức tạp….
Có lẽ Cách Lâm cả đời cũng không sẽ minh bạch, nhưng mà hắn lại
nguyện ý lắng nghe, chuyên tâm lắng nghe, đồng thời nhớ kỹ lời cô nói,
cô thích cái gì, không thích cái gì hắn cũng sẽ không quên.
Nhìn Cách Lâm bóng lưng cao to rắn rỏi cùng với tiểu Diệu Diệu dáng vẻ vui vẻ hoạt bát mà cô mê muội!
Đây là hạnh phúc của cô, một hạnh phúc đơn giản mà bình thường, Cách
Lâm bổ sung khuyết điểm nhiều năm qua của cô một cách bình thường như
vậy.
” Cẩn thận……”
Tiếng thét chói tai bất thình lình khiến Dĩ Nặc khó hiểu quay đầu
lại, một chiếc xe mất kiểm soát đang hướng cô xông tới, giờ khắc này cô
ngây dại, ý nghĩ trống rỗng, hai chân rõ ràng không thể động đậy, khoanh tay đứng nhìn chiếc xe kia không khống chế được sẽ tông vào cô —
A?
Tư thế của cô duy trì không thay đổi, cảnh vật cũng không thay đổi,
bất quá có một số việc thay đổi! Chiếc xe không có đâm đến, người của cô không biết lúc nào đã trong khuỷu tay của Cách Lâm, chiếc xe gây tai
nạn kia cư nhiên đứng ở ven đường?!
Cô ngơ ngác nhìn Cách Lâm, có chút không rõ ràng lắm. Vừa rồi phát sinh chuyện gì? Giống như một giấc mộng nha.
” Đi thôi.” Cách Lâm vẫn như cũ duy trì sắc mặt không chút thay đổi, ôm vai của cô cùng nhau ly khai hiện trường.
Cô ngây ngốc đi theo Cách Lâm, suy nghĩ trống rỗng đang nỗ lực tìm về ký ức ban nãy, nhưng làm sao cũng nhớ không nổi mình là như thế nào
được Cách Lâm ôm, nhưng cô có thể xác định chiếc xe kia rõ ràng muốn
tông cô.
” Là anh đúng không? Anh đã làm gì vậy? Tại sao em không bị xe đụng?”
Cô biết Cách Lâm có năng lực thần kỳ, ngoại trừ bay, vũ khí bên hông
sẽ biến thành dây thừng dẻo dai, hoặc là một thanh kiếm cứng rắn, nhưng
lại không biết còn có thể khiến cô không bị xe đụng, nhưng lại khiến
người ta hoàn toàn không hiểu hắn là làm như thế nào? Thực sự khiến
người ta kinh ngạc.
” Tiêu trừ trọng lực, khiến xe ngừng lại, hủy đi tốc độ, không bị ảnh hưởng, không gian chỉnh hợp.”
Cô ngẩn ngơ. “Hả? Anh nói cái gì?”
” Tiêu trừ trọng lực, khiến xe ngừng lại, hủy đi tốc độ, không bị ảnh hưởng, không gian chỉnh hợp.”
Có nghe cũng không hiểu, cô vẫn không rõ Cách Lâm đang nói cái gì,
tuy rằng tiếng Hoa của Cách Lâm càng nói càng lưu loát thế nhưng nếu như muốn giải thích một chút khoa học kỹ thuật khó hiểu có lẽ không cao. Cô đoán rằng, đây đại khái cùng lý lẽ khoa học kỹ thuật…v..v.. có liên
quan! Còn muốn hỏi, nhưng sau khi suy nghĩ một chút, cô chính là thôi
đi.
Cô không cần phải hiểu những cái đó, chỉ cần hiểu Cách Lâm bảo hộ cô là được.
Cách Lâm một tay ôm Diệu Diệu, tay ôm vai của cô, đi dạo trên lề
đường, có hắn bên người ngay cả cái chuyện kinh tâm động phách này ban
nãy hình như cũng trở nên nhỏ nhặt không đáng kể.
An toàn và thỏa mãn thế này đúng là cái cô hi vọng nha!
Tựa ở trong lòng Cách Lâm, Phương Dĩ Nặc nội tâm tràn đầy cảm động,
xuất hiện một cổ xúc động muốn hồi báo Cách Lâm, ngẩng khuôn mặt thanh
tú thâm tình nhìn Cách Lâm.
” Cách Lâm! Em muốn gả cho anh.” Cô nhẹ nhàng đối Cách Lâm ưng thuận nhận lời.
Con ngươi đen tuyền kia giống có một chấm nhỏ sáng lên quả nhiên hiện lên tử quang thần bí, nhìn thẳng cô.
“Em nguyện ý gả cho anh?”
” Đúng vậy.”
” Nguyện ý cùng anh sinh tiểu hài tử?”
Cô xấu hổ gật đầu. “Đúng vậy.”
Tử q