pacman, rainbows, and roller s
Đào Yêu Ký

Đào Yêu Ký

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 322555

Bình chọn: 9.00/10/255 lượt.

danh chỉ có ta mới có thể gọi.” Liễu Tiểu Ngâm sáng mắt lên:“Đúng rồi, các ngươi mang ta đi cùng đi!”

“Cái này, phải hỏi Đào Yêu .” Mộ Dung Dật Phong quay đầu:“Đào Yêu, ý của nàng…”

Lúc này, hai người mới phát hiện, Đào Yêu vẫn nhìn xuống lầu dưới, căn bản không nghe bọn họ nói chuyện.

Theo ánh mắt Đào Yêu nhìn lại, chỉ nghe “Lộp bộp” một tiếng, tim Mộ Dung Dật Phong chìm đến đáy.

Đào Yêu không chớp mắt nhìn một gã mặc đồ đen lầu dưới.

Hắn trang phục đen nhánh, khí chất đẹp đẽ, cả người như tỏa sáng.

Tóc của hắn đen nhánh, dài mà dày, lẳng lặng tung bay, giống như một mảnh tơ lụa hoa lệ, dụ hoặc người ta vuốt ve.

Ánh mắt của hắn đen nhánh như bảo thạch đen đắt tiền, lóe lên ánh sáng.

Nhưng da tay của hắn lại trắng nõn, màu sắc như tuyết, trang bị hắn trong sáng, cả người giống như huyền băng vạn năm.

Người này yên lặng, lạnh lùng.

“Đào Yêu, sao nàng lại nhìn hắn như thế?” Mộ Dung Dật Phong cắn khăn tay nhỏ bé, trong lòng ê ẩm, khó ưa nhìn hắn? Thì ra là Đào Yêu thích người mặc áo đen, khó trách chưa bao giờ thèm nhìn đến mình…Ừ, chờ sẽ đi mua mực rồi sẽ nhuộm đen toàn bộ quần áo. (=)))

“Người kia đang quan sát chúng ta.” Đào Yêu lẳng lặng nói.

“Ừ… Hình như là ngươi mới một mực quan sát hắn.” Liễu Tiểu Ngâm do dự, nói ra chuyện bản thân nhìn thấy.

Người ta một mực an tĩnh ăn cơm, có ngẩng đầu nhìn bọn họ đâu?

“Hắn từ lúc mới đến vẫn ở chú ý đến chúng ta.” Đào Yêu kiên trì.

“Khí chất của chúng ta quá đặc biệt , làm người khác chú ý cũng là không thể tránh khỏi.” Mộ Dung Dật Phong nhợt nhạt cười một tiếng.

“Đừng động tới người kia , chúng ta hôm nay lập tức đến Bạch gia đi.” Liễu Tiểu Ngâm thúc giục.

Đào Yêu và Mộ Dung Dật Phong suy nghĩ rồi cũng đồng ý, sau khi ăn xong, liền đi theo Liễu Tiểu Ngâm đến Bạch gia.

Tòa nhà của Bạch gia là và võ quán Bạch gia nằm cùng một chỗ, chiếm diện tích rất lớn, khoảng chừng một đầu phố.

Cùng nhau đi tới, Mộ Dung Dật Phong phát hiện hiện tượng rất kỳ quái, con đường này hai bên đều là phố xá sầm uất, nhưng trên con đường này, người ở thưa thớt, những cư dân kia tình nguyện đi đường vòng cũng không đi qua nơi này.

“Đến tột cùng là tại sao?” Mộ Dung Dật Phong hỏi.

Liễu Tiểu Ngâm giơ một ngón tay lên: “Ngươi nhìn thì sẽ biết.”

Mộ Dung Dật Phong ngẩng đầu, liền thấy một nam nhân trẻ tuổi nhìn như đang muốn xông qua đây.

Chỉ thấy hắn đứng lại, hít thở mấy hơi thật sâu, tiếp theo lui về phía sau mấy bước, chợt giẫm chận tại chỗ, ngừng thở, như tên rời cung xông về trước, tốc độ cực nhanh, trước đây chưa từng gặp.

Đáng tiếc trời không toại lòngngười, đang chạy, chân của hắn bỗng nhiên đạp phải một tảng đá, “Bịch” một tiếng, ngã nhào trên đất. Bởi vì vừa nãy lao rất nhanh, bây giờ ngã đau quá dậy không nổi, vì thế lăn lóc trên đất một hồi lâu, cuối cùng mới tiêu diệt toàn bộ dưỡng khí vừa nãy hấp thu. Lúc này hắn ngọ nguậy trên mặt đất, mặt sưng đến đỏ bừng, khó khăn cực hạn.

“Tại sao hắn lại biến thành cái bộ dáng này?” Mộ Dung Dật Phong hỏi.

“Bởi vì hắn đang nín thở.” Liễu Tiểu Ngâm đáp.

“Khó chịu vậy sao, hít vào một hơi cũng không chết người mà.” Mộ Dung Dật Phong không giải thích được.

Lúc này, nam tử kia thật sự không nhịn được, nghe lời của hắn, nhẹ nhàng hít vào một hơi.

Mọi chuyện xảy ra rất nhanh.

Một ngụm, nam tử kia chẳng qua là hít một hơi, đỉnh đầu liền ngã xuống trên đất, không đứng lên được nữa

“Mộ Dung…” Đào Yêu nhẹ giọng nói: “Ngươi hại chết người rồi.”

“…” Mộ Dung Dật Phong đứng tại nguyên chỗ, cứng ngắc như tượng đá.

Edit ♥ Nguyệt Kỳ Nhi

Beta ♥ Nhã Vy

_______________________________________________

“Không có chuyện gì, chẳng qua hắn là bị thối quá mà hôn mê.” Liễu Tiểu Ngâm vỗ vỗ tay, bên cạnh lập tức có mấy tráng hán đi ra ngoài, hít thật sâu một cái, vọt vào vùng nguy hiểm, kéo nam tử đang hôn mê kia đi ra ngoài.

Hàng xóm láng giềng hảo tâm lấy nước vẩy vào mặt hắn, khoảng thời gian nửa chén trà nhỏ, nam tử kia từ từ tỉnh lại, nói một câu: “Ngày hôm qua, bọn họ ăn đậu tương.”

Tiếp theo, quay đầu đi, liền hôn mê bất tỉnh tiếp.

“Có ý gì?” Mộ Dung Dật Phong không hiểu ra sao.

“Hắn nói, ngày hôm qua, người của Bạch gia ăn đậu tương.” Hương thân Giáp giải thích.

“Ăn đậu tương thì có quan hệ gì với việc hắn té xỉu?” Mộ Dung Dật Phong càng thêm nghi ngờ.

“Ăn đậu tương đánh rắm vừa nhiều lại vừa thối.” Hương thân Ất tiếp tục giải thích.

“Huynh nói người của Bạch gia thả rắm hun cho hắn chết ngất?” Mộ Dung Dật Phong không dám tin.

“Không sai.” Hương thân Bính khẳng định kết luận của hắn: “Huynh nghe đi.”

Mộ Dung Dật Phong nhắm mắt lại, cẩn thận lắng nghe, quả nhiên từ trong Bạch Nhận Đường truyền đến thanh âm bủm bủm rất nhỏ liên tiếp khó hiểu.

Thì ra là, kể từ sau khi Bạch Chí Quang bế quan, Bạch Trúc Ngữ bắt đầu thay phụ thân truyền thụ võ công. Nhưng hắn bỏ qua công phu đao thương của tổ tiên, cho là tập võ chỉ là để cường thân kiện thể, mà không phải là để đánh nhau. Cho nên hắn tự nghĩ ra một môn Bạch Thị Khí Công, tôn chỉ là, sâu hít một cái, sau đó dùng nội lực để cho khẩu khí vận chuyển trong kinh mạch, khơi thôn