XtGem Forum catalog
Đào Thoát

Đào Thoát

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 328261

Bình chọn: 9.5.00/10/826 lượt.

he. Lam Tĩnh Nghi không rõ vì sao tâm tình của hắn lại thay đổi chóng vánh như vậy?

“Tôi bị muộn rồi …” Nàng ủy khuất nói.

“Tôi biết” Nạp Lan Luật nâng mặt nàng lên,dịu dàng nói, “Tôi chỉ muốn trước khi đi, cô hôn tôi một cái mà thôi” Hắn chỉ chỉ vào môi mình, hành động thập phần gợi cảm.

Lam Tĩnh Nghi do dự một chút, nhìn chung quanh, nàng rốt cuộc kiễng chân, nhẹ nhàng hôn môi hắn.

“Tôi đi đây!” Nàng vừa xoay người, liền trông thấy một gương mặt lạnh lùng đang nhìn chăm chăm nhìn mình. Người đang đứng cách bọn họ không xa chẳng phải ai xa lạ. Học trò của nàng, Lam Tứ.

Mặt nàng phút chốc đỏ bừng. Vẻ mặt Lam Tứ không giấu vẻ giễu cợt, rồi lạnh lùng bỏ đi.

“Tên kia là ai?” Nạp Lan Luật hỏi.

“Tôi, tôi không biết cậu ấy.” Lam Tĩnh Nghi lắc đầu, nhưng lại nói lắp.

Nạp Lan Luật nhún vai, “Lần sau nếu có người dám nhìn chằm chằm cô như vậy, tôi sẽ khiến hắn không còn nhìn thấy ánh sáng mặt trời được nữa.”

Lam Tĩnh Nghi bất chợt rùng mình.

“Tôi và Địch, cô muốn ai tới đón?” Nạp Lan Luật thoải mái hỏi, dường như người nói ra những lời cay độc vừa rồi không phải hắn.

……………..

Rừng cây nhỏ im ắng , thỉnh thoảng truyền đến tiếng chim hót véo von. Lam Tứ nằm trên nền cỏ xanh, thân thể cao to ưu nhã. Miệng hắn ngậm một cành cỏ, hai mắt nhắm nhgiền, tựa hồ đang ngủ.

Tiếng bước chân vang lên khe khẽ, rồi dừng lại bên cạnh chỗ hắn.

Lam Tĩnh Nghi cắn môi, kỳ thực nàng rất sợ Lam Tứ mở mắt ra, nàng không muốn nhìn thấy đôi mắt lạnh lùng của hắn, không muốn nhìn thấy sự giễu cợt trên khuôn mặt hắn. Thế nhưng, đây là việc nàng nhất định phải làm .

“Lam Tứ !”

Giữa bọn họ hình như luôn xuất hiện loại tình cảnh này. Nàng cố gắng giữ tâm trạng thật bình tĩnh.

Thiếu niên mở mắt, “Cô tìm tới đây làm gì?”

“Em quay về lớp đi, cứ trốn học mãi thế này không được đâu. “

Lam Tứ chẳng nói gì, đôi mắt chăm chú nhìn nàng. Lam Tĩnh Nghi chậm chạp quay mặt đi, ánh mắt của hắn làm nàng mất tự nhiên.

“Cô thật là một giáo viên tốt. ” Lam Tứ một hồi lâu mới lên tiếng, “…dùng những lời nói dối để lừa mình dối người, rõ ràng là đi cùng người yêu, nhưng cứ hết lần này đến lần khác viện cớ xin nghỉ. Kỳ thực cô đâu cần phải thế, trước mặt mọi người cùng bạn trai tình tứ, cô cũng đâu quan tâm việc mọi người nghĩ gì. "

“Em hiểu lầm…” Lam Tĩnh Nghi không biết tại sao lại phải giải thích với hắn.
“Cô sợ tôi hiểu lầm sao?” Lam Tứ đứng lên, đi qua người Lam Tĩnh Nghi, để lại nàng một mình đứng trên sườn núi .

………

Lam Tĩnh Nghi ra khỏi rừng, lập tức nhìn thấy cách đó không xa có một chiếc xe thể thao màu hồng. Quả nhiên nàng vừa di tới, cửa xe thể thao liền mở ra, chờ nàng tiến vào. Nàng thấy Nạp Lan Địch ngồi trên ghế lái, một thân cao gầy, tóc ngắn, trên người vẫn mặc đồng phục học sinh màu đen lúc sáng sớm khi ra khỏi cửa. Đôi con ngươi âm trầm nheo lại, nhìn nàng đang từ từ tiến đến.

“Phanh” cửa xe đóng lại, bầu không khí trong xe bỗng trở nên tù túng. Lam Tĩnh Nghi nắm chắc ví da, không phải nói Nạp Lan Luật tới đón nàng sao, thế nào lại là Nạp Lan Địch.

“Nạp Lan Luật đâu?” Nàng nhẹ giọng hỏi.

“Cô nhớ nó ?” Nạp Lan Địch nhíu mày.

“Không phải…”

“Tôi tới đón khiến cô thất vọng sao?” Nạp Lan Địch nắm cằm nàng, ép buộc nàng nhìn mình.

“Không có.” Lam Tĩnh Nghi rũ mắt, đôi mắt kia thật lạnh lùng, nàng cảm thấy sợ hãi.

Thiếu niên nhìn thấy trên tay nàng có một chiếc hộp nhỏ, “Đây làgì?” Hắn vừa nói vừa chộp lấy chiếc hộp trên tay nàng.

“Đó là bánh trứng sữa học sinh tặng tôi.” Lam Tĩnh Nghi giải thích.

“Nam sinh cũng làm những thứ như vậy sao?” Nạp Lan Địch cười khẽ.

“Là mẹ cậu ấy làm.” nhìn thấy vẻ mặt của hắn Lam Tĩnh Nghi không thể nào nói dối.

Nạp Lan Địch quay cửa kính xe xuống, vung tay lên, chiếc hộp lập tức bị ném bay ra ngoài. “Sau này tuyệt đối không được nhận quà của nam sinh”. Hắn bá đạo ra lệnh.

“Cậu… Vì sao ném nó đi? Đó là tâm ý của học sinh muốn tặng tôi” Lam Tĩnh Nghi tức giận nói.

Kỳ quái ở chỗ, Nạp Lan Địch đối với sự lên án của nàng không hề có phản ứng. Hắn chỉ nghiêng mặt, ánh mắt nhìn nơi hộp bánh bị ném. Nắp chiếc hộp bật mở, lộ ra chiếc bánh trứng giờ đã thành một mớ hỗn độn, cùng một phong thư màu trắng.

“Tiểu thư, có thể giúp tôi nhặt phong thư kia được không?” Nạp Lan Địch nhờ một bạn học nữ, giọng điệu tuy nhẹ nhàng nhưng lạnh lẽo.

“Được chứ.” nữ sinh đỏ mặt, trên mặt tràn ngập ngượng ngùng cùng vui sướng. Nàng nhặt phong thư đưa cho Nạp Lan Địch, mắt hướng tới Lam Tĩnh Nghi, Lam Tĩnh Nghi vội vã xoay người, nàng thấy trong mắt thiếu nữ ấy tràn đầy sự đố kỵ.

“Cám ơn” Nạp Lan Địch nhẹ cong khóe miệng, quay cửa kính xe xuống, không để ý thiếu nữ còn đang sùng bái nhìn theo hắn.

Lam Tĩnh Nghi không ngờ trong hộp bánh lại có một phong thư. Nàng nhìn Nạp Lan Địch xé phong bì, rút ra một tờ giấy.

“Cô giáo, em thích cô… Vu Bội” Nạp Lan Địch nghiền ngẫm nhớ kỹ tên Vu Bội, Lam Tĩnh Nghi đột nhiên lạnh cả người, nàng nhìn Nạp Lan Địch lúc này như một con báo, đôi đồng tử đen lười biếng nheo lại, thanh âm đặc biệt nhu hòa dường như vô hại, nhưng vô hình lại có lực sát thương.

Sao Vu Bội có thể viết